Thiên An, một cái tên quá quen thuộc của công ty áo cưới Estermir. Một phó giám đốc Marketing tài giỏi, năng nổ, tận tụy vì công việc. Từ trên xuống dưới ai cũng phải nể phục vì những thành tựu mà cô gặt hái trong công việc, đặc biệt là việc cô biến thương hiệu áo cưới Estermir trở thành một trong những thương hiệu đứng đầu ngành công nghiệp thời trang quốc gia thông qua những chiến lược quảng bá của mình.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bởi lẽ là người quá cầu toàn, khắt khe trong công việc nên cô không mấy khi giao lưu qua lại với đồng nghiệp. Đối với đồng nghiệp, Thiên An luôn như một ẩn số.
Cũng có nhiều đồng nghiệp nam từ các bộ phận khác lân la làm quen vì thấy cô cũng khá xinh đẹp, giỏi dang, có vẻ cổ điển, nhìn rất có dáng của một người phụ nữ của gia đình (?!?!), nhưng chỉ cần những chàng này lân la hỏi thăm cô là sẽ bị cô ném cho một cái quắc mắt sắc lẹm để mà ngậm ngùi rút lui. Có những kẻ gan lỳ hơn một chút, cố gắng mời cô đi ăn, đi xem phim, đi dạo để có thể tìm hiểu nhau và thỏa cái tính cách thích chinh phục của các chàng. Sau nhiều lần mời nàng đi chơi, cũng được nàng lịch sự nhận lời. Nhưng khi đến điểm hẹn, mặc cho chàng bảnh bao đẹp đẽ bao nhiêu thì nàng vẫn luôn trung thành với bộ vest công sở, tóc búi cao, mặt vô hồn, và chỉ trả lời những câu hỏi của chàng mà không – nói – thêm – bất – cứ – một – lời — nào – nữa. Đến hôm sau, dù chàng có cười nói vui vẻ khi gặp nàng ở công ty thế nào thì nàng cũng chỉ nhìn chàng và mặt không hề có nét biểu cảm nào gọi là quen biết chứ đừng nói đến chuyện đã từng hẹn hò. Thế là, dù có gan lỳ và thích chinh phục thế nào thì cũng không chàng nào đủ dũng khí hẹn hò cùng nàng thêm một lần nào nữa.
Thiên An chẳng coi đó là vấn đề quan trọng cho lắm, trong khi cả công ty đều đang xì xào bàn tán. Người thì nói cô kiêu kì, người thì bảo cô kén chọn, kẻ khác lại nói cô…không phải là phụ nữ. Thật ồn ào, nhưng Thiên An vẫn để ngoài tai tất cả những lời nói đó. Đối với Thiên An, công việc luôn được ưu tiên hàng đầu, ngoài ra, tất cả đều là chuyện phiếm.
Những ngày này, câu chuyện về giới tính của Thiên An được tạm gác sang một bên, thay vào đó là những lời bàn ra tán vào về chiếc ghế giám đốc Marketing đã để trống quá lâu. Ai ai cũng chắc như đinh đóng cột là cái bảng đặt trên bàn giám đốc Marketing này sẽ ghi tên Phạm Thiên An và có lẽ ngay cả Thiên An cũng cho rằng người ngồi vào cái vị trí lớn nhất trong bộ phận Marketing này không ai xứng đáng hơn mình. Ngày bổ nhiệm càng đến gần, không khí trong công ty lại càng nóng hơn bao giờ hết.
Và cái ngày đó cũng đến, nhưng tất cả mọi người trong công ty ai cũng phải há hốc kinh ngạc, bởi lẽ, người mà ai cũng nghĩ là sẽ được bổ nhiệm lại vẫn ngậm ngùi tại chức phó giám đốc. Mặt khác, cái người được bổ nhiệm lại là một tay mơ, chỉ vừa tu nghiệp ở nước ngoài về và chưa có một chút kinh nghiệm thực tế thương trường nào, đấy là chưa kể, ngày đầu tiên hắn ta đi làm cũng chỉ đứng để nghe cái người được gọi là trợ lý của Tổng Giám đốc công bố anh Hoàng Phong được bổ nhiệm làm giám đốc bộ phận Marketing của Estermir và ngay khi trợ lý của Tổng Giám đốc quay về cũng là lúc hắn ta vui vẻ rời công ty vì không có việc gì để làm.
Thiên An vốn không chấp nhận được nhân viên của mình lười biếng, nhưng giờ bỗng nhiên có một cấp trên lười biếng, cô cảm thấy như bị trêu ngươi, không thể chịu đựng được. Ban đầu, cô còn nể phục vì hắn ta đã tu nghiệp ở Úc về với cái bằng xuất sắc, nhưng ngay sau đó, cô thất vọng toàn tập vì thái độ làm việc của hắn ta. Có lẽ cô ít việc quá nên ông trời cho thêm cô một cục nợ nữa.
Sau một tháng làm việc với cấp trên như vậy thì cô không thể nào chịu đựng được nữa. Có thêm một giám đốc nhưng cô còn bận rộn hơn cả lúc chưa có giám đốc. Cũng tại vì, trong vòng 30 ngày thì số ngày hắn ta có mặt tại công ty không tới 10 ngày, nhưng mỗi ngày hắn ta ở công ty thì cũng chỉ được khoảng 1 – 2 tiếng, sau đó hắn ta sẽ kiếm lý do này, lý do khác để giao công việc cho các nhân viên cấp dưới và đánh bài chuồn.
Thật sự cô không thể hiểu nổi, nếu đã không thích làm việc thì tại sao hắn ta lại còn ngồi vào cái ghế có trách nhiệm lớn đến vậy để gây ra một mớ hỗn độn và những kẻ như cô, những kẻ phải ngậm ngùi đứng sau hắn ta, là những người phải đi giải quyết hậu quả mà hắn ta để lại. Có thể thấy rõ nhất đó là những văn bản cần phải thông qua, những hợp đồng cần phải ký kết, hắn ta nói với thư ký là cứ để lên bàn, hắn ta sẽ ký sau. Nhưng ngày này qua tháng khác, với cái thái độ ngồi trong phòng giám đốc và chơi game trên smart phone như hắn ta thì tất cả văn bản đều dồn ứ, khách hàng và đối tác lên tiếng, Thu Ngọc – thư ký bộ phận Marketing của cô đã phải cầm văn bản chạy khắp công ty tìm hắn ta thì hắn ta lại ở tận đẩu tận đâu. Và rồi, Thu Ngọc lại phải mang đống văn bản chứng từ đó đến chỗ cô. Cô đã phải hai hôm liền ở lại công ty suốt đêm để xem xét lại tập văn bản này. Đến ngày thứ ba thì cô không thể nào chịu đựng được thêm nữa, cô tức tối cầm tập văn bản, gom lại mớ tóc đang bù xù trên đầu lên, mắt thâm quầng vì thiếu ngủ lên thẳng phòng giám đốc.
Thật may, hôm nay hắn ta đang ở văn phòng.
Cô ném mạnh tập văn bản xuống trước mặt hắn ta. Hắn ta, mắt vẫn không rời khỏi cái smart phone, tay vẫn nhiệt tình di chuyển trên màn hình, nhẹ nhàng nói với cô trong vô thức:
“Cứ để đó!”. Tay vẫn miệt mài, không thèm ngẩng đầu nhìn.
Thiên An không thể nào chấp nhận được nữa. Cô gọi bằng giọng hậm hực: “Giám đốc!”
“Cứ để đó!” Hắn nói lớn tiếng hơn một chút như tưởng ban nãy cô không nghe rõ.
Thiên An nói như muốn hét lên: “GIÁM ĐỐC!!!!”
Lúc này có lẽ hắn ta mới nghe được thái độ của người nói, ngẩng đầu lên nhìn và có lẽ hơi giật mình trước nhân ảnh trước mặt. Xong lấy lại điềm tĩnh, hắn ta lại nói: “Cứ để đó tôi sẽ ký, cô đi trang điểm lại đi! Thư ký mà để tình trạng như hôm nay thì không được tốt cho lắm…” nói đoạn hắn ta lại quay lại với cái điện thoại của mình.
Lúc này Thiên An không còn nghe được bất cứ thứ gì mà hắn ta nói nữa, tất cả các xung thần kinh còn hoạt động được cũng đã tê liệt vì câu nói vừa rồi. Hắn ta còn không biết cô là phó giám đốc bộ phận này, hắn còn nghĩ cô là thư ký? Còn nói cái gì mà tình trạng không tốt này nọ. Hắn đang coi thường cô à? Cái việc mà ở cái công ty này chưa ai dám làm với cô?
Hừ, không thể chịu đựng như thế này được. Cô phải cho hắn ta một bài học để hắn ta thôi cái thói lười nhác, ngông cuồng, lộng ngôn, xong nhất định cô sẽ kiến nghị lên Tổng Giám đốc để cho hắn ta thôi việc. Hắn ta đã tự đắc quá về cái bằng xuất sắc của mình rồi thì phải. Đúng là không coi ai ra gì. Nhưng hắn đã dám coi thường cô thì chẳng có lý do gì mà cô phải hiền lành, tử tế với hắn cả. Bằng tất cả sức lực còn lại sau hai ngày hai đêm bị vắt kiệt, cô hít một hơi thật sâu để nói cho hắn một bài.
“Nay anh, tôi thấy anh làm việc như vậy là không được. Tôi không biết anh đã được giáo dục và đào tạo như thế nào, nhưng tôi thấy anh không khác gì một tên ăn bám ở cái bộ phận này”.
Có lẽ cái con người kia cũng đã bắt được tín hiệu từ câu nói của cô, hắn ta hơi cau mày và ngẩng đầu lên nhìn cô, vẻ khó hiểu: “Ăn bám???”
“Đúng vậy, một kẻ ăn bám trắng trợn và lười nhác!!!”
Hắn ta nói, tay đặt cái điện thoại xuống bàn, còn không quên nhếch mép lên cười một nụ cười ranh mãnh: “Chẳng hay cô là…”
“Tôi là Phạm Thiên An, phó giám đốc của bộ phận này!” Cô hếch mặt xưng danh với hắn ta.
Hắn ta đẩy người ra phía sau để chiếc ghế giám đốc di chuyển lùi lại và đứng lên. Hắn ta thong thả đi ra phía trước bàn giám đốc và dựa vào, vắt chéo chân nhìn cô, xong lại phì cười rồi “À” lên một tiếng như là ngạc nhiên lắm.
Được lắm, hắn muốn gây sự với cô đây mà?
Nhưng định thần lại một chút, hình như hắn đang muốn làm cô tức tối thì phải. Nhìn cặp mắt đắc ý của hắn, cô đã hiểu được dụng ý của hắn. Cô đâu phải là người dễ dàng mắc lừa hắn như vậy. Cô lấy lại uy phong của mình, cái uy phong mà cô làm cho đối thủ cạnh tranh phải bạt vía, làm cho nhân viên của mình phải vâng lời tăm tắp, cô nhìn thẳng vào hắn ta cười nói.
“Thật là có lỗi khi để anh thấy tôi trong tình trạng này, nhưng người khiến tôi phải thành ra thế này là một kẻ đã lười biếng đùn đẩy hết trách nhiệm đã không những mặt dày ngồi ở một vị trí không xứng đáng lại không biết cách cư xử, anh thấy kẻ đó có đáng trách không?”
Hoàng Phong thấy vậy nét mắt thoáng hiện lên vẻ bất ngờ, lông mày hắn khẽ nhướn lên và ánh mắt hiện lên tia sắc bén. Hắn đột nhiên tiến lại gần cô, giật lấy cánh tay cô, kéo cô dựa vào bàn giám đốc khiến mái tóc ban nãy buộc không chắc của cô xổ tung ra. Thiên An chỉ vừa kịp kêu lên một tiếng hoảng hốt vì bị kéo mạnh thì lưng cô đã bị đập vào cái bàn giám đốc đau điếng, một số thứ trên bàn bị xô đẩy xộc xệch, nhưng khi nhìn lên thì cô nín bặt. Phủ phục trước mặt cô là gương mặt của hắn ta, hắn ta chống hai tay xuống bàn, đưa mặt ngày càng gần mặt cô. Theo phản xạ tự nhiên, cô ngả người tránh né, và khi không thể ngả thêm được nữa, cô bèn quay mặt đi, lẩn tránh ánh mắt của hắn ta, ấp úng: “Anh…anh làm…gì vậy?”
Hắn ta vẫn giữ dáng đứng như vậy, nhếch mép, thì thầm vào tai cô, với bộ mặt không thể đắc ý hơn: “Có một kẻ như vậy sao?”. Nói rồi, hắn ta đưa hai ngón tay lên xoa xoa thái dương, tiếp: “Nhưng sao tôi thấy hình như Phó Giám đốc khá hứng thú với tôi nhỉ?”
Hắn ta nghĩ cái quái gì trong đầu vậy? Hắn nghĩ cô nói như vậy là vì cô hứng thú với hắn sao? Cô thực sự không còn từ ngữ nào để nói về cái con người này nữa. Cô nhếch mép cười, quay lại nhìn thẳng vào mặt hắn ta, lúc này không còn nể nang hay ngại ngùng gì nữa: “Này anh, anh nhàn rỗi quá hóa hoang tưởng rồi à? Tôi có điên cũng không có hứng thú với loại người như anh đâu?”
“Loại người? Ý cô là …lý tưởng như tôi sao?” Mặt hắn nhìn rất bình thản.
Tới mức độ này thật sự hắn ta đã hết thuốc chữa rồi. Cô không rảnh mà đôi co với những loại người như hắn ta. Cô đẩy hắn ta ra, nói thẳng vào mặt hắn ta:
“Tôi không rảnh rỗi mà nói chuyện với những kẻ vô công rỗi nghề như anh. Anh làm giám đốc thì phải có trách nhiệm, không thì đừng bao giờ ngồi vào cái vị trí đó, hãy để cho người xứng đáng hơn làm đi. Đừng tự coi mình là trung tâm vũ trụ. Nghĩ lại tôi thấy tội nghiệp cho anh. Chẳng qua anh cũng chỉ là một tên nhóc với cái mẽ bảnh bao, nhưng có bảnh bao bao nhiêu cũng không che lấp đi cái bất tài vô dụng của mình đâu. Còn đây” cô vừa nói vừa đưa tay đập đập vào chồng tài liệu cô mang đến lúc nãy đang nằm trên bàn, “Đây là những gì anh để tôi phải làm thay vì sự tắc trách của anh đấy. Vì lỗi của bản thân anh, anh đẩy đồng nghiệp của mình vào cảnh khó khăn. Tôi nghĩ anh nên xem xét lại sự ích kỷ của bản thân đi!”
Cô nói rồi, liếc hắn một cái bỏ ra ngoài, không để ý trên mặt Hoàng Phong khẽ có chút thất thần. Hắn ta vẫn đứng yên cái tư thế lúc cô đẩy hắn ta ra. Nhưng lúc cô định đẩy cửa bước ra khỏi phòng thì hắn ta lại cất tiếng nói với theo: “Ê! Cô cũng nói là tôi đẹp mà! Cô thua rồi!” Hắn ta nói nhưng vẫn không quay lại nhìn cô.
Nghe thấy vậy cô chẳng còn chút cảm xúc cảm giác gì để đôi co với loại người như hắn ta nữa. Cô bước thẳng ra ngoài và đi về vị trí của mình. Nhưng ánh mắt Hoàng Phong nhìn cô khiến cô bỗng nhiên suy nghĩ, có chút gì đó thân quen trong đôi mắt ấy, nhưng cô không biết rằng đã từng thấy ánh mắt đó ở đâu. Xong khi giật mình phát hiện ra bản thân đang suy nghĩ về hắn thì cô nhanh chóng gạt mọi suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Phải, cô đâu rảnh rỗi để suy nghĩ về những con người vô vị như vậy. Cô còn phải làm việc. Đúng, quay lại với công việc, quên đi cái ngày xui xẻo hôm nay. Phải quên đi cái con người đáng ghét kia.