Sao khắc khoải chờ trời trở gió
Nhớ đong đầy gác nhỏ canh thâu
Giọt đắng môi rơi xuống âu sầu
Hắt chút mơ hồ lả dâng trên khóe mắt.
Vắng bóng mây tìm trăng sau song sắt
Thắt tâm hồn gói nỗi nhớ vào trong
Nếu níu tay không để lỡ tơ hồng
Thì chắc tàn đông nắng mai sẽ ấm!!!
– Nhím Quỳnh –
25-Dec-16