Hôm nay, cô vẫn đi làm như cũ. Việc trong lòng cô vẫn là một vấn đề để cô phải suy nghĩ. Mỗi lần nghĩ tới, tuy không còn nước mắt để trào ra nhưng trằn trọc không ngủ được, hậu quả để lại của việc đó và việc phải thức đêm để chăm sóc cái con người kia là một đôi mắt thâm quầng như cú vọ. Cô cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Đang chán nản, cô bỗng nhận được điện thoại từ người bạn thân nhất của cô, Đăng Minh.
Nhà Đăng Minh ở bên cạnh nhà cô nên tên này thân với cô từ khi còn nhỏ. Đăng Minh là một người ấm áp, luôn là chỗ dựa tinh thần cho cô mỗi khi cô chán nản. Tuy vậy tính tình của tên đó hơi không được “bình thường”, thế nên dù hơn cô tới 3 tuổi nhưng cả hai coi nhau như bạn bè, xưng hô rất thoải mái. Mặc dù tên đó đã theo bố mẹ sang Mỹ định cư được 12 năm nhưng tình bạn giữa cô và Đăng Minh vẫn chưa bao giờ phai nhạt. Thế nên mỗi lần có điều gì chán nản, cô thường nói mọi chuyện với Đăng Minh. Mỗi lần như vậy, tên đó chỉ ngồi im lắng nghe, để mặc cô thỏa sức than vãn, chửi bới hoặc khóc nhè. Lần này cũng thế, tên đó ngồi yên nghe cô kể lể, rồi an ủi cô, nghe những lời Đăng Minh nói cô cũng nguôi ngoai đi được phần nào. Trước khi cúp máy, Đăng Minh còn nói sẽ cho cô một bất ngờ. Cô hỏi xem có phải cái tên này lại định đóng gói cả một thùng sô-cô-la to đùng để tặng cô như vẫn làm những hôm valentine để cả năm cô phải ăn trừ cơm không hết hay không, hoặc là có phải tên đó lại gọi điện để chuyển phát nhanh vác hẳn một cây thông to đùng hay một cái gì đó to đùng đến nhà cô như noel mọi năm hay không thì chỉ nhận được điệu cười khì khì của tên ấy. Cô gặng hỏi mãi mà Đăng Minh vẫn không trả lời. Cúp máy, cô đành chờ vậy. Không biết lại có cái gì to đùng được đóng gói gửi đến nhà cô nữa đây. Cái kẻ này đúng là luôn làm những trò khiến người ta lo lắng.
Nói chuyện với Đăng Minh xong, cảm xúc trong cô cũng nguôi ngoai đi nhiều. Cô cố gắng không nghĩ về những điều đó nữa. Dù sao thì vẫn phải sống, cô tự nhủ với bản thân như vậy. Quay lại với công việc, cô nghĩ rằng cứ vùi đầu vào công việc và thời gian sẽ giúp cô quên dần đi thôi.
Vừa bước vào phòng, cô bỗng thấy choáng váng, cơn buồn nôn ập đến, vội chạy vào nhà vệ sinh. Có lẽ do buồn rầu nên cô ăn uống hơi thất thường và giờ cái bao tử của cô lại bắt đầu hành hạ cô rồi đây. Trợ lý của cô — Trần Phương, thấy cô mệt mỏi thì hỏi han cô.
“Phó giám đốc nhìn mệt mọi vậy?Chị không ngủ được à?”
“Ừ, mấy đêm nay chị không ngủ được!” Cô uể oải trả lời.
“Chị bận gì à?” Trần Phương gặng hỏi.
“À, chuyện tình cảm vớ vẩn ấy mà, với lại chị phải vật lộn chăm sóc một người!” Cô nói và tỏ thái độ khổ sở như bị bóc lột sức lao động vậy.
Hiếm khi thấy Trần Phương quan tâm tới cô như vậy. Trong công ty này có lẽ người cô tin tưởng nhất là Trần Phương. Tuy hắn ít nói nhưng hắn rất chăm chỉ và cẩn thận. Nếu cái lần chuẩn bị kế hoạch trước hắn không phải thay cô đi khảo sát khu vực thì chắc chắn hắn sẽ là trợ thủ đắc lực cho cô. Nhưng sao cô thấy hắn hình như hơi bối rối và thoáng đỏ mặt khi nghe câu trả lời của cô. Hắn sao thế nhỉ?
Giờ nghỉ giữa giờ, cô đi lên sân thượng của công ty để hít thở chút không khí cho đỡ ngột ngạt. Cô có thói quen lên đây mỗi khi buồn chán. Không làm gì mà chỉ để gió thổi hết đi những mệt mỏi trong cô mà thôi.
Đang bước lên những bậc thang cuối cùng thì cô như nghe được tiếng nói của ai đó. Hình như hắn đang nói chuyện qua điện thoại.
“Em sẽ về chứ?” Giọng hắn nghi hoặc.
Dĩ nhiên là cô không nghe được người được gọi là “em” kia nói gì, nhưng cô lại nghe rất rõ tiếng người bên này đang nói. Cô phân vân không biết có nên bước ra hay không, nhưng rồi cô vẫn đứng nguyên tại chỗ.
“Anh sẽ chờ em! Mẹ rất muốn gặp em!” Giọng hắn thoáng vui mừng.
…
“Anh nhớ em!”
Nghe đến đây thì cô thoáng đỏ mặt, thì ra là nói chuyện với người yêu. Cô thoáng ghen tị với người con gái ở đầu dây bên kia. Thật hạnh phúc khi có một người con trai yêu thương mình. Cô không may mắn có được cái diễm phúc ấy. Cô nén một tiếng thở dài và định quay lưng bước xuống để nhường không gian cho đôi tình nhân hạnh phúc thì cái người ở đầu dây bên này thình lình đứng trước mặt cô.
Hắn nhìn cô nghi hoặc.
“Nghe lén?”
Gì mà nghe lén, cô quang minh chính đại nghe đấy chứ, tại hắn chọn đúng vị trí mà cô định tới để đứng nghe điện thoại thôi chứ có phải cô muốn nghe đâu.
“Không, đâu có!” Cô vội nói rồi bước ra phía sân thượng, “Tôi muốn lên đây thôi!”
“Tự tử?” Hắn nhíu mày nhìn cô.
Cái tên Hoàng Phong chết tiệt này nghĩ đi đâu không biết, buồn cười thật.
“Tôi đâu có điên!”
“Chứ lên đây làm gì?”
Từ lúc nào mà hắn dám nói chuyện với cô bằng cái ngữ điệu không đầu không cuối này nhỉ? Cũng chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy khẩn trương khi nói chuyện với hắn, cứ như thể nếu nói chậm một chút sẽ bị hắn nhìn thấu con người và biết hết những suy nghĩ trong đầu cô không bằng. Có lẽ cũng tại buổi tối ở quán café hôm ấy, hắn chỉ cần nhìn cô một chút là hiểu được cô không muốn làm phù dâu cho đám cưới của Khải Hưng và Bảo Hân mà lên tiếng nói dối giúp cô. Và có lẽ chính vì thế mà cô đã mặc định cho hắn vào tốp những người nguy hiểm nhất và có khả năng đe dọa lớn nhất đối với lòng tự trọng của mình.
“Hóng gió!” Cô cũng đáp lại hắn cụt lủn như vậy rồi đi gần ra phía lan can.
Hắn nhìn cô đi ra phía đó thì không nói gì thêm nữa, cô cũng lờ đi, không quan tâm tới hắn. Hắn lẳng lặng đi xuống, nhưng trước khi bước xuống cầu thang, hắn hơi dừng lại, nói với về phía cô.
“Cẩn thận say nắng!”
Hắn ta nghĩ ai cũng yếu như sên như hắn hay sao, đang định trả treo thì đã thấy hắn đi xuống mất rồi.
Không ngờ Hoàng Phong hắn cũng có người yêu. Bỗng nhiên cô tò mò không biết người yêu của hắn là người như thế nào. Chắc là rất xinh đẹp nhỉ? Mà nếu xinh đẹp thì có xinh đẹp như Bảo Hân hay không. Nghĩ đến đây, cô lại cười khẩy, lòng bỗng nhiên chùng xuống.
Cô là người luôn rõ ràng dù là trong công việc hay trong tình cảm. Trước giờ cô không bao giờ để mình chìm ngập trong nỗi đau và xin xỏ sự thương hại từ người khác. Hai đêm rồi cô cũng đã suy nghĩ rõ ràng. Cô biết vì những mơ mộng vớ vẩn trong lòng và sự nhút nhát chưa một lần dám bày tỏ của mình khiến cô mất Khải Hưng. Cô biết mình vẫn còn yêu anh, vẫn còn nhớ tới anh nhưng cô không muốn và cũng không thể níu kéo. Bởi cô nghĩ, dù nói ra bây giờ cũng chỉ làm mất đi một người bạn mà thôi, và cô không cần phải làm cái việc ngu ngốc ấy để vứt bỏ đi chút danh dự cuối cùng của bản thân mình dưới chân anh. Thế nên dù đôi lần muốn cầm điện thoại lên gọi cho anh nhưng lại dằn lòng để từ bỏ.
Chuông điện thoại reo, là Trần Phương. Hắn nhắc nhở rằng cô có một cuộc họp với các Giám đốc khác trong công ty, bởi Hoàng Phong đã đi vắng nên cô phải đi họp thay. Cái tên này, lại dồn trách nhiệm cho người khác rồi. Nếu không phải lúc này cô đang muốn làm cho mình bận rộn để tìm quên thì cô sẽ lại chạy lên văn phòng của anh ta để cho anh ta một trận nữa.
***
Cuộc họp bắt đầu như thường lệ, vì Tổng Giám đốc cũng có mặt nên ai cũng trưng ra một bộ mặt nịnh bợ và cung kính. Nghe nói nội dung của cuộc họp hôm nay là việc lựa chọn kế hoạch cho mùa cưới sắp tới. Thấy vậy nên cô cũng khá trông mong ở cuộc họp này.
Kết quả đúng như cô mong đợi, kế hoạch của cô đã được lựa chọn, và gần như ngay lập tức Tổng Giám đốc tuyên bố cô trở thành Giám đốc của bộ phận Marketing. Có chút mừng rỡ, mọi người trong phòng họp đều chúc mừng cô, cô cũng không ngờ mình lại được thăng chức như thế này. Có phải như người ta nói: “đen bạc thì đỏ tình, mà đen tình thì đỏ bạc” không nhỉ? Cô thắng cược rồi, có phải cái tên Hoàng Phong kia đã biết được trước kết quả nên đã chuồn êm trước khi bị bẽ mặt hay không. Nghĩ đến đây cô bất giác hỏi Tổng Giám đốc.
“Thế anh Hoàng Phong thì như thế nào ạ?”
Cả phòng họp bỗng nhiên im lặng, chỉ có tiếng Tổng Giám đốc nói kèm theo ý cười: “Hoàng Phong sẽ có chức vụ khác phù hợp hơn với anh ta hơn!”
Cả phòng họp lại bắt đầu xì xào xem vị trí nào là vị trí phù hợp với Hoàng Phong. Ngay cả cô cũng chưa nghĩ ra được vị trí nào phù hợp với cái con người vừa lười vừa khó chịu ấy. Hắn ta thì có khả năng làm được cái gì cơ chứ. Đang mải suy nghĩ thì lại nghe thấy tiếng của Tổng Giám đốc vang lên:
“Thiên An đã là Giám đốc bộ phận Marketing, vậy chẳng phải cái ghế phó giám đốc bộ phận này đang bỏ trống hay sao? Tôi sẽ cân nhắc bổ sung, giờ mọi người về nghỉ được rồi!”
Hình như cô bắt đầu hiểu cái vị trí thích hợp mà Tổng Giám đốc muốn nói đến dành cho Hoàng Phong là gì rồi. Đừng nói cô vừa mới mất đi một ông sếp lười thì lại ngay lập tức có một nhân viên lười. Số cô đến bao giờ mới hết khốn khổ vì hắn đây?
Hai ngày sau, cô chuyển văn phòng lên căn phòng mà trước đây Hoàng Phong đã ngồi, giờ trên bàn ấy bảng tên đã đổi thành tên cô. Nhưng cô không hiểu sao khi nghĩ về cái hôm hắn kéo cô, dí sát mặt vào cô ở đây cô lại thoáng bối rối. Đôi mắt của hắn, cô không thể nhớ ra rằng đã gặp hắn ở đâu.
Nghe nói, Phó giám đốc mới cũng đã chuyển vào văn phòng trước của cô. Cô bỗng nhiên nảy ra ý định là phải đi trêu tức hắn một trận mới được, ai bảo hắn ta cá cược với cô, giờ đã thua và bị giáng chức, đó là hậu quả của những kẻ không biết lượng sức mình. Cô tò mò không biết cái tên đó mà tức giận thì mặt mũi sẽ như thế nào. Tưởng tượng thôi cũng đã thấy chút thú vị.
Nghĩ vậy, cô nhanh chóng đi đến văn phòng cũ của cô. Đẩy cửa bước vào, cô thấy một dáng người đang hí hoáy sắp xếp tài liệu lên kệ sách. Chà chà, cũng ra dáng nhân viên ghê chứ. Cũng phải thôi, giờ hắn là nhân viên cấp dưới của cô rồi mà, cũng nên biết nhìn sắc mặt của sếp mà hành động cho chuẩn mực.
“Phó Giám đốc của chúng ta thật chăm chỉ, có lẽ hoàn cảnh thay đổi cũng làm con người ta thay đổi nhiều thì phải!” Mặt cô đắc ý.
Nhưng cái con người kia vẫn như chưa có ý định dừng tay, chỉ thấy hắn ta khẽ khựng lại, nhưng vẫn không thèm quay đầu lại nhìn cô mà tiếp tục xếp nốt những tài liệu trên tay lên giá. Tiến thêm một vài bước cố tiếp.
“Xấu hổ tới mức không dám nhìn mặt tôi à!” Cô nói to hơn vì có lẽ hắn đang cố ý giả vờ không nghe thấy.
Hắn ta vẫn không thèm nhìn cô. Cô thấy có gì đó không ổn, liền tiến lại lấy tay đập đập lên vai cái con người đang đứng ở kệ sách đúng lúc hắn vừa sắp xếp xong xuôi tất cả tài liệu lên giá.
Tự nhiên cái con người đứng phía trước cô đột nhiên quay lại ôm chầm lấy cô. Cô sợ hãi cứng đơ cả người, trợn tròn mắt chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì cái tên đang ôm cô cứng ngắc lại mở miệng.
“Ầy zà! Cái tên này chả có tí thịt nào nhỉ? Ôm chẳng đã tí nào cả? Ta nhớ ngươi quá!”
Hắn…hắn…không chỉ ôm cô mà cái tay…cái tay đang xoa xoa, vỗ vỗ ở vòng ba của cô. Cái tên biến thái này là tên nào đây? Dùng hết sức bình sinh cô đẩy cái tên biến thái này ra.
Lúc nhìn thẳng vào mặt hắn thì cô lại càng há hốc miệng ngạc nhiên, mắt mở to đến nỗi tưởng chừng như sắp rơi ra ngoài, còn cái kẻ biến thái kia lại cười cười, xoa xoa lên đầu cô. Đã lâu rồi cô không có cái cảm giác này, đã 12 năm rồi nhỉ?
“Trần Đăng Minh???” Cô hốt hoảng vẫn chưa tin vào mắt mình.
“Sao, đã hoàn hồn chưa? Không nhận ra ta à? Cũng phải, làm gì có người nào đẹp rạng ngời như ta cơ chứ!” Hắn vênh mặt kiêu ngạo.
Hắn vẫn cái dáng dong dỏng cao đó, vẫn nụ cười ấm áp, vẫn kiểu điên loạn thích làm theo ý mình, và vẫn thích tự ca ngợi bản thân như vậy. Chỉ khác là giờ đây nhìn hắn đã trưởng thành và chín chắn hơn rất nhiều. Bất giác, cô thấy mũi cay cay. Cái tên chết tiệt này đã về rồi, vậy mà hắn không thèm báo trước cho cô, còn nói là cho cô bất ngờ. Thì ra đây là bất ngờ của hắn.
“Đừng! Đừng, đừng có mà khóc, không lại chết trôi hết cả thành phố bây giờ!…ÁAAA”
Hắn nhìn biểu hiện của cô, sợ cô khóc nên vội lên tiếng. Nhưng cái tên này đã bị cô đá cho một cái vào chân khiến hắn phải nhảy dựng lên ôm chân, mặt lại nhìn cô ai oán như ngày xưa. Hai tay xoa xoa chỗ chân bị đau, ngẩng đầu nhìn cô, hắn cười, cô cũng cười.
“Mẹ ngươi khỏe chứ?” Hắn hỏi.
May thật, ít nhất lúc này cô không cô đơn nữa.