Tôi những tưởng em là định mệnh đời tôi, không có em cuộc sống của tôi sẽ trở nên vô nghĩa. Tôi những tưởng tôi yêu em đến chết đi sống lại. Nhưng đó là trước khi tôi gặp và bước vào cuộc đời của cô ấy.
Sau lần bỏ nhà đi và gặp được em, tôi đã chạy đôn chạy đáo mọi nơi ở Úc chỉ để tìm một người con gái có cái tên đặc biệt mà tôi hằng ghi nhớ – Thiên Ân. Gặp được em, tôi mừng vui vì cuối cùng ông trời cũng cho tôi thắng trong trò chơi cút bắt này. Tôi đã từng hứa rằng, chỉ cần có thể gặp lại em, tôi sẽ yêu em và sẽ làm cho em yêu mình. Nhưng dường như những kí ức của lần gặp gỡ đó chỉ một mình tôi ghi nhớ, một mình tôi điên cuồng tìm em trong một biển người ở nơi xa xôi, còn em đã sớm quên đi mọi chuyện. Nhưng tôi vẫn không bỏ cuộc, đáp lại sự cố gắng của tôi, cuối cùng em cũng yêu tôi.
Những năm tháng cùng học, cùng làm, cùng vượt qua những khó khăn của cuộc sống làm tôi tràn ngập trong hạnh phúc. Chiếc máy ảnh của tôi đầy ắp hình ảnh của em, đầy ắp những kỉ niệm, tình cảm của hai chúng ta, nhưng rồi nó cũng bị lãng quên khi em gặp Mạnh Huy. Tôi ngây ngô không hiểu, tôi đã níu kéo và hi vọng em sẽ quay lại. Tôi điên cuồng, tôi khổ sở vì những gì đã xảy ra, tôi không chấp nhận mất đi tất cả như vậy. Nhưng rồi mọi chuyện cũng phải đi đến hồi kết của nó và tôi cũng phải buông tay em, tôi nghĩ rằng, chỉ cần như vậy em sẽ hạnh phúc. Tôi đã cho rằng, không kết hôn với em thì sau này tôi dù kết hôn với ai cũng không quan trọng. Nhưng người tôi cưới lại là cô ấy. Một món quà bất ngờ mà số phận mang đến cho một kẻ như tôi. Và khi em quay lại, trái tim của tôi đã ở bên cô ấy, không biết từ lúc nào.
Tôi từng tự hứa với bản thân mình rằng sẽ khiến cho cô ấy trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời, để người khác phải ngưỡng mộ cô ấy, để cô ấy có thể nương tựa vào tôi, nhưng rốt cuộc, tôi chỉ mang lại khổ đau và nước mắt cho cô ấy.
***
Tôi đã từng về nước, một ngày mùa đông của sáu năm trước đây nhưng rồi cuối cùng cũng không đủ can đảm để ra thăm mộ người chị quá cố của mình và tôi phải quay trở lại Úc. Ngày tôi ra sân bay, tôi thấy một người con gái mặc một chiếc váy màu xanh da trời đi tiễn bạn trai của mình đi du học. Ấn tượng đầu tiên của tôi về cô gái ấy là đôi mắt tròn to và một chiếc miệng cười duyên dáng. Đôi mắt của cô chứa đựng một tình yêu không nói thành lời. Người bạn trai đi khuất. Cô ấy dõi theo với ánh mắt rưng rưng, nhưng rồi tôi thấy cô ấy mỉm cười và giơ hai tay lên như cổ vũ bản thân cố gắng. Gạt đi nước mắt, cô ấy mạnh mẽ và mỉm cười rạng rỡ. Không kiềm chế được, tôi đã chụp hình người con gái ấy.
Một người con gái nữa xuất hiện trong máy ảnh của tôi mà không phải em.
Thời gian trôi nhanh, những kí ức về buổi gặp gỡ ấy chỉ còn lại trong một bức ảnh về một người con gái tôi chỉ gặp một lần và chưa từng biết tên. Rồi khi ông nội mất, tôi phải về nước để chịu tang. Bố tôi lại một lần nữa đề cập đến chuyện quay về với thân phận người thừa kế của Estermir. Tôi vốn không hứng thú với những chuyện của công ty, tôi vẫn còn muốn ở bên em, vẫn muốn phiêu diêu tự tại không lo nghĩ đến ngày mai. Và cũng vì nỗi ám ảnh tình yêu không thể dung hòa với tiền bạc mà chị tôi để lại càng làm tôi sợ hãi. Tôi không muốn em rơi vào hoàn cảnh của anh Thái Đức, sẽ bị ông nội và bố tôi đay nghiến chỉ vì không “môn đăng mộ đối”, tôi hiểu em mỏng manh đến thế nào.
Nhưng tôi vẫn không chối bỏ được trách nhiệm và ánh mắt kì vọng của bố, tôi miễn cưỡng đi đến công ty. Và rồi, tôi lại gặp lại cô ấy.
Tôi cũng cảm thấy thế giới này thật nhỏ bé khi nhìn thấy cô ấy đang là nhân viên thực tập của công ty. Nhìn cách cô ấy cố gắng để làm tròn những công việc được giao, tôi hiểu cô ấy đã phải cố gắng nhiều như thế nào. Nhưng không khí trong công ty quả thật quá ngột ngạt, tôi vẫn không thể nào thích nghi được với điều đó, thế nên buổi chiều hôm đó, tôi đã trốn lên sân thượng để hít thở không khí.
Sân thượng buổi chiều đầy gió. Mặt trời xa dần về phía đường chân trời, giăng mắc một tấm màn tím cho toàn bộ không gian của vùng trời phía tây. Có người đã lên đó trước tôi. Nhìn người con gái đứng men lan can, tôi sợ hãi cô ấy muốn làm trò điên rồ gì đó. Định bước ra thì tôi lại thấy người con gái ấy tự động viên bản thân mình cố gắng. Có lẽ cũng giống tôi, cô ấy cũng cảm thấy môi trường làm việc quả thật ngột ngạt. Lúc đi qua khu văn phòng của cô ấy, tôi nghe được những lời nói sau lưng mà người ta nói về cô ấy. Cô ấy hiền lành quá, hiền lành tới mức ai sai bảo gì cũng vui vẻ, nhiệt tình giúp đỡ. Để rồi những con người được giúp đỡ lại lợi dụng chính lòng tốt của cô ấy để khi dễ, để khinh thường cô ấy.
Cô ấy đứng ngược nắng, mái tóc dài bay trong gió. Gạt nước mắt rồi lại mỉm cười quay lại với công việc.
Buổi chiều hôm đó, máy ảnh của tôi lại có hình của cô ấy. Một cô gái bình thương nhưng lại lôi cuốn lạ lùng.
***
Ngày tôi cầu hôn em trước khi về nước, em trả lời tôi bằng một câu lấp lửng, tôi tưởng rằng chỉ cần chờ đợi em, sẽ có ngày em hiểu ra chân tình của tôi.
Bố tôi bệnh nặng. Mẹ tôi ngày càng gầy và mệt mỏi. Tuy bà luôn tìm mọi cách để quậy phá và làm mọi trò khiến người khác bận lòng, nhưng mẹ tôi vẫn luôn ôm trong lòng vết thương không bao giờ lành lại. Tôi muốn nhanh chóng lập gia đình, muốn cho mẹ một người con dâu thay thế người con gái đã mãi mãi ra đi của mẹ, tôi muốn mẹ hạnh phúc. Nhưng em vẫn không chấp nhận lời cầu hôn của tôi, tôi không biết có phải rằng em đang muốn vươn cao hơn nữa trong sự nghiệp hay em đã không còn yêu tôi nữa. Tôi có thể cảm nhận được những thay đổi trong cách đối xử của em dành cho tôi, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt em nhìn người con trai ấy. Nhưng lúc này, tôi chưa muốn chấp nhận.
Những việc của công ty những ngày gần đây trở nên phức tạp. Tôi không hiểu tại sao những báo cáo tài chính nội bộ ngày càng thất thường. Tôi không hứng thú lắm với nó, nhưng tôi vẫn là người thừa kế của Estermir, dù muốn chối bỏ cũng không thể được. Thế nên tôi đã đến công ty và ngồi vào cái vị trí còn trống duy nhất ở bộ phận Marketing, nơi bắt nguồn của những vấn đề nảy sinh và bắt đầu tìm hiểu.
Buổi tối trước hôm bắt đầu đi làm. Tôi có một cuộc hẹn với bố đỡ đầu người Mỹ của mình, ông chọn một nhà hàng đồ ăn truyền thống vì ông thực sự yêu thích ẩm thực truyền thống. Tên tiếng Anh của tôi cũng lấy theo tên thánh mà ông đặt cho tôi, John — vị thánh của tình yêu. Tôi rất yêu thích cái tên này.
Đang bữa ăn thì ông có điện thoại phải đi ra ngoài để nghe điện. Tôi cũng lấy điện thoại ra gọi cho em mà em không bắt máy. Tâm trạng tôi chùng xuống. Tôi với em, ngày càng xa cách nhau thì phải.
Đang thả trôi suy nghĩ của mình, bố đỡ đầu gọi điện nói rằng ông có việc phải về gấp và xin lỗi tôi, ông hẹn sau này sẽ cũng tôi đi ăn để đền bù lại buổi hôm nay. Tôi vui vẻ đồng ý, định thanh toán rồi ra về, tôi lại bắt gặp một cảnh tượng lạ lùng bên bàn đối diện.
Một người con trai đang hẹn hò với một người con gái. Người con trai ăn mặc bảnh bao đang thao thao bất tuyệt về quá khứ oanh liệt của anh ta, những thành công mà anh ta gặt hái được trong công việc cũng như trong cuộc sống, anh ta vừa nói vừa cười đến là thân thiện. Nhưng người con gái ngồi quay lưng lại phía tôi, đối diện với anh ta vẫn cắm đầu vào đĩa thức ăn, và không phụ họa thêm bất cứ điều gì ngoài từ: “Vậy sao?” cho câu chuyện của chàng trai vừa kể. Cô ấy đi hẹn hò mà vẫn mặc đồ công sở, ăn nhanh chóng, cô ấy đứng dậy cảm ơn rồi ra về, để mặc người con trai ngơ ngác không hiểu điều gì đang xảy ra. Anh ta gọi với theo:
“Thiên An, sao em đi vội thế?”
Cô gái vẫn không thèm ngoảnh lại mà nhanh chóng đi khuất để lại anh ta vẫn tiu nghỉu ngồi trong nhà hàng.
Hơi chột dạ vì cái tên của người con gái đã đi khuất và tôi cũng có chút đồng cảm với người con trai đang ủ rũ ngồi lại nơi này. Người con gái ấy, vốn không dành tình cảm cho anh ta. Chỉ là anh ta ngủ ngốc không nhận ra điều đó. Nhếch mép cười chán nản. Tôi ra về.
Buổi sáng đến công ty, tôi được đề cử vào vị trí Giám đốc Marketing. Một vị trí mà tôi lựa chọn chỉ để quan sát công ty. Tôi không muốn ngồi vào vị trí quá cao, như thế sẽ khó có thể tìm hiểu được. Ngày đầu tiên đi làm, tôi đã đi khắp nơi để tìm người con gái mà tôi đã gặp cách đây sáu năm. Nhưng không hề thấy bóng dáng của cô ấy. Có lẽ cô ấy đã chuyển đi mất rồi. Không hiểu sao trong lòng tôi có một chút tiếc nuối về điều đó.
Nhưng cái công ty này nói chúng và cái bộ phận này nói riêng đã có vấn đề ngay từ trong nội bộ. Không hiểu tại sao với thái độ làm việc lười biếng như vậy của tôi mà bọn họ vẫn có thể cung kính, nịnh bợ trước mặt tôi đến giả tạo. Họ vốn không để ý đến sự thành bại của công ty, cái họ để ý đến chỉ là túi tiền của họ mà thôi. Đến một người dám nói thật cũng không có, chẳng trách việc kinh doanh Estermir lại rối tung rối mù lên như thế này. Thực sự quá khó khăn để có thể tìm hiểu được vấn đề đang nằm ở đâu. Và quá khó khăn để khiến cho Estermir trở lại được vị thế như ngày xưa. Nó đang đứng trên đỉnh cao, và bắt đầu tụt dốc.
Nhìn những con người trong công ty, bất chợt, tôi lại nhớ đến người con gái ấy. Tôi không biết tại sao tôi lại nhớ đến cô ấy, chỉ nhớ cái bóng dáng đơn côi nhưng mạnh mẽ chống chọi với khó khăn. Không biết cô ấy đã ở đâu, đã gặp lại người mình yêu hay chưa, nếu cô ấy còn ở đây thì cô ấy có nhiệt huyết làm việc vì công ty hay không, hay cái lối mòn cũng sẽ làm cô ấy biến chất như những con người hiện tại ở nơi này.
Mở điện thoại để xem lại những bức ảnh tôi chụp rồi tải vào từ lâu lắm, bức ảnh về một người con gái tôi chưa từng biết tên và cũng chưa một lần nói chuyện. Nhìn những bức hình ấy, lòng tôi vừa cảm thấy bi thương, vừa cảm thấy ấm áp.
Có người đẩy cửa bước vào, lại thêm một kẻ nịnh bợ xuất hiện. Tôi không quan tâm lắm đến những kẻ như vậy. Nhanh chóng đuổi cô ta ra ngoài thì cô ta lại quát lên như đang bị ai trêu tức. Ngẩng mặt nhìn lên.
Thì ra “nữ thần Marketing” của Estermir. Thật khiến người ta bất ngờ. Và cái tên cũng khiến người ta bất ngờ, Thiên An.
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt căm phẫn, cô ấy chửi tôi tắc trách. Trong cuộc đời tôi không ngờ rằng sẽ có lúc tôi vui mừng vì được nghe người ta mắng nhiếc. Ít nhất thì còn có một người trong công ty này hết mình và tận tụy. Và đáng mừng hơn nữa là người này thực sự có năng lực.
Nhưng những lời trách mắng của cô ta lại làm cho bản tính sĩ diện của đàn ông trong tôi trỗi dậy. Tôi kéo tay cô ấy và đẩy mạnh cô ấy vào bàn, mái tóc của cô ấy xổ tung ra, gương mặt được mái tóc dài ôm trọn lấy. Tôi nhìn ra đôi mắt ấy, nhìn ra khuôn miệng ấy. Người con gái trước mặt tôi đây chính là người con gái của sáu năm trước. Cô ấy đã thay đổi đến như vậy sao? Nếu mái tóc ấy không xổ tung ra, tôi cũng sẽ không nhận ra cô ấy mất. Tại sao cô ấy lại biến mình trở thành một con người khác như vậy? Hay đây mới là con người thật của cô ấy. Những hình ảnh của quá khứ mà tôi thấy không đúng sao?
Nhưng những gì tôi nói với cô ấy thật trẻ con đến buồn cười. Tôi không hiểu tại sao tôi lại muốn trêu chọc cô ấy.
Hình ảnh của cô ấy đôi khi hiện lên trong đầu tôi, nhưng tôi nhanh chóng gạt đi vì tôi nghĩ cô ấy có là người thế nào thì đối với tôi cũng không quan trọng. Tâm trí của tôi lúc bấy giờ đang ở trong vòng luẩn quẩn vì em. Tôi chỉ hi vọng cô ấy có thể giúp tôi trong chuyện của công ty lần này. Chỉ thế thôi.
Rồi những ngày tiếp theo ở công ty, kế hoạch đang chuẩn bị cho mùa cưới đã rò rỉ ra bên ngoài. Theo những gì tôi điều tra được, có một loạt các công ty đã triển khai những kế hoạch giống đến bảy tám phần với kế hoạch của bộ phận Marketing dù Estermir vẫn chưa thông qua và thực hiện nó. Ai trong bộ phận đã làm lộ kế hoạch? Tôi nghi ngờ tất cả mọi người, nhưng không hiểu sao tôi lại loại trừ cô ấy. Dù không lý trí, nhưng tôi vẫn hi vọng người đó không phải là cô ấy.
Tôi cá cược với cô ấy xem ai dành được quyền thực hiện kế hoạch quảng bá áo cưới cho mùa cưới này. Thâu tóm hết những người làm kế hoạch cũ để điều tra, tuy không tìm ra được vấn đề xuất phát từ ai nhưng một bản kế hoạch hoàn toàn mới đã khiến tôi bất ngờ. Không nghĩ rằng cô ấy có thể tài giỏi đến vậy. Bỗng nhiên, tôi tự hào về cô ấy.
Thay đổi cũng tốt, cô ấy có bản lĩnh và người ta sẽ công nhận cô ấy. Cô ấy có lẽ vẫn cho rằng mình thắng cược, nhưng người may mắn chiến thắng lại chính là tôi. Tôi đã đặt trọn niềm tin của mình vào cô ấy. Và tôi đã được nhiều thứ hơn tôi nghĩ.
Cô gái bé nhỏ tôi gặp trước đây đã trưởng thành thật rồi.
***
Buổi chiều hôm đó, em nói với tôi chúng ta chia tay đi mà không có lấy một lý do. Trong lòng tôi như ngàn con dao dâm xuyên qua vậy. Một người đàn ông thì không được khóc, nhưng không có nghĩa là nước mắt của anh ta không thể chảy, nước mắt của anh ta chảy vào trong tim. Tôi thẫn thờ và buồn bã, tôi tìm cách quên đi, tôi chạy như một thằng điên ở công viên trước nhà. Và tôi lại nhìn thấy cô ấy.
Vẫn là chiếc váy xanh tôi đã thấy mùa đông năm ấy.
Tôi đã nhầm, cô ấy vốn chẳng thay đổi gì cả. Cô ấy vẫn nụ cười tỏa nắng, vẫn đôi mắt lấp lánh yêu thương. Tình yêu vẫn tràn ngập trên nét mặt.
Người cô ấy yêu thương thật hạnh phúc.
Tôi ghen tị với những người đàn ông được hạnh phúc với người mình yêu. Tại sao chỉ mình tôi đơn côi trên cõi đời này? Tại sao em lại thay đổi? Tại sao không yêu tôi?
Tôi bất ngờ khi thấy người đàn ông mà tôi ghen tị vì hạnh phúc của anh ta lại chính là người bạn của tôi — Khải Hưng. Nhưng anh ta khiến tôi thật sự thất vọng, anh ta lại là kẻ phản bội.
Nhìn cô ấy bối rối. Không biết tại sao trong lòng tôi nhen lên cảm giác muốn che chở, muốn bảo vệ cô ấy. Muốn cho cô ấy một chỗ để nương tựa. Có lẽ tôi đồng cảm với cô ấy. Trong ngày hôm nay, tôi và cô ấy đều là những con người tội nghiệp, chúng tôi đều bị bỏ rơi.
Đi theo cô ấy trên con đường dài, từng bước chân của cô ấy thấm đẫm nước mắt. Cô ấy như một đứa trẻ, đơn côi và đau khổ. Có phải cô ấy đã che dấu bản thân mình, có phải cô ấy đã chờ đợi Khải Hưng từ ngày đó? Thanh xuân của cô ấy, tuổi trẻ của cô ấy đều dùng để chờ người con trai đó. Nhưng anh ta không hề biết rằng mình hạnh phúc như thế nào. Có được tình yêu chân thành của một người con gái nhưng lại không trân trọng.
Cơn kéo đến vần vũ và gió bắt đầu thổi, cô ấy vẫn lầm lũi bước đi mà không hề để ý. Điều này khiến tôi không thể ngờ được. Em đã nhiều lần nói chia tay với tôi, dù về sau chúng ta vẫn quay lại bên nhau, nhưng tôi cũng không thể tự huyễn hoặc bản thân vì đôi mắt em đã nói ra tất cả rằng tình cảm của chúng ta không còn như trước. Có lẽ chính vì thế, khi em một lần nữa nói lời chia tay, tôi chỉ đau chứ không bị bất ngờ. Còn cô ấy, cô ấy có lẽ đang đau đớn và chìm ngập trong bóng tối kinh hoàng, cô ấy đang bị sốc.
Chạy nhanh đi mua ô, nhưng cửa hàng đó chỉ còn lại một chiếc. Tôi mua nó rồi chạy đi tìm cô ấy. Đúng như tôi nghĩ, người con gái ấy ngồi lầm lũi ở một ghế đá giữa không gian mưa bắt đầu bao phủ.
Tôi không nghĩ nhiều, chỉ muốn ở bên cạnh cô ấy. Muốn che chở cho cô ấy, muốn cô ấy biết rằng, ít nhất còn có một người đang muốn an ủi cô ấy.
Tôi che mưa cho cô ấy, mưa nặng hạt dần, nhưng đôi mắt của cô ấy còn lạnh lẽo hơn cả màn mưa. Cái lấp lánh tràn ngập tình yêu đã không còn nữa. Tất cả chỉ còn lại đau thương.
Tôi bị cuốn dần vào đôi mắt ấy. Bị cuốn dần vào dáng hình của người con gái trước mặt mà không phát hiện ra mình đã ướt từ khi nào.
Trời về khuya, tôi đưa cô ấy về nhà. Tôi không muốn để cô ấy ở một mình. Tôi sợ cô ấy sẽ có gì đó bất trắc. Nhưng cuối cùng, tôi lại là người làm phiền cô ấy. Người con gái này, mạnh mẽ hơn tôi nghĩ. Cô ấy vẫn có thể vững vàng chăm sóc cho tôi.
Tối hôm đó, khi tôi mở mắt tỉnh dậy, không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào. Trên trán tôi là chiếc khăn ướt có lẽ đã được cô ấy đắp lên. Tôi thấy cô ấy ngủ gục trên sô pha. Đôi môi mím chặt, một giọt nước mắt tràn ra từ khóe mắt.
Cảm giác đau khổ ngay cả trong giấc mơ?
Tôi muốn che chở cho cô ấy, rất muốn!
Nhưng sáng hôm sau, em lại khóc và gọi cho tôi.
Cảm xúc của tôi lại dâng trào. Nhưng kỉ niệm làm cho tôi lại muốn chạy thật nhanh đến bên em. Tôi thực sự sợ hãi. Em khóc, tôi lại tưởng tượng ra hình ảnh một người con gái lầm lũi ngồi trong mưa khiến lòng tôi bỗng nhiên đau xót. Tìm mọi cách để chạy đến bên em, muốn vứt bỏ mọi thứ để chạy đến bên em. Đó là lần đầu tiên tôi bỏ cô ấy ở lại một mình để chạy đến bên em.
Em đồng ý sẽ ra mắt mẹ tôi, nhưng rồi em lại không đến vào phút cuối cùng. Tôi cảm giác mình lại một lần nữa như một thằng ngốc vì đã vui mừng thế nào khi chuẩn bị cho buổi gặp mặt này. Tôi đã thông báo cho mẹ về cuộc gặp gỡ này, tôi thấy mẹ tôi hạnh phúc đến thế nào. Trước đây, tôi luôn dày vò trong bản thân cảm giác chính tôi đã cướp đi của mẹ người con gái mà mẹ yêu thương, chính tôi đã có lỗi đẩy chị tôi vào cái chết, tôi chưa bao giờ tha thứ cho mình, nhưng tôi vẫn luôn mong muốn mẹ được thực sự vui vẻ. Tôi không dám mở miệng nói rằng em không đến, tôi sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của mẹ mình. Chính vì thế tôi đã đưa ra một lời đề nghị đối với cô ấy. Tôi những tưởng những lời nói rằng cô ấy nợ tôi chỉ là lời nói đùa, nhưng cô ấy thì hoàn toàn cho rằng nó hoàn toàn nghiêm túc. Cô ấy xuất hiện như chiếc phao cứu sinh dành cho tôi. Cô ấy không mảy may suy nghĩ mà đồng ý giúp tôi dù không biết rằng tôi sẽ yêu cầu cô ấy gặp ai. Tôi đã khiến cô ấy bối rối. Đó là lần đầu tiên tôi lợi dụng cô ấy. Nhưng đêm hôm đó cũng là lần đầu tiên tôi chạm vào người cô ấy. Một cô gái có múi hương hoa cỏ. Ở bên cô ấy, tôi cười nhiều hơn.
Dường như mẹ tôi đã coi cô ấy là vợ tôi ngay từ lần đầu gặp mặt. Tôi tự hỏi, không biết rằng khi gặp em, mẹ sẽ cảm thấy như thế nào. Nghĩ đến em, bóng mây u ám lại bao phủ tâm trí của tôi. Chúng ta, thực sự kết thúc rồi sao?
Mẹ tôi thực sự yêu quý cô ấy. Cũng đúng, có ai có thể không yêu quý một người đáng yêu như vậy. Một người con gái với nụ cười có thể xoa dịu nỗi đau của kẻ khác. Nhất là những kẻ sống trong mặc cảm tội lỗi đeo bám suốt một nửa cuộc đời, một kẻ sống trong một quá khứ mờ mịt và chưa bao giờ tìm thấy lối thoát như tôi đây.
Một lần nữa tôi thấy đôi vai cô ấy rung lên và những giọt nước mắt nức nở của cô ấy. Khi tôi đứng đằng sau người con gái ấy. Cái cảm giác của quá khứ sáu năm trước đây lại ùa về. Vẫn là dáng vẻ yếu đuối nhưng gồng mình lên tỏ ra mạnh mẽ. Nhìn thấy vẻ hớt hải, lo lắng của cô ấy khi chạy đến bên mẹ mình, tôi hiểu ra cô ấy đã phải vất vả thế nào. Một người con gái, phải gánh một trách nhiệm quá đỗi nặng nề về cả thể xác lẫn tinh thần.
Một lần nữa tôi muốn bảo vệ cô ấy!
Nhưng lúc bấy giờ những gì tôi có thể làm được cho cô ấy chỉ là đưa cô ấy lên một vị trí xứng đáng với cô ấy mà thôi. Nhưng những cảm xúc khó chịu bắt đầu từ lần tôi thấy cái người tên Đăng Minh quan tâm chạy trong mưa đi tìm cô ấy và ngày hôm đó lại ngồi bên cạnh cô ấy với tư cách Phó giám đốc đã khiến cho tôi mất tự chủ. Tôi không hiểu tại sao tôi muốn biến cô ấy thành vật sở hữu, muốn cho mọi người hiểu lầm rằng cô ấy là vợ tôi.
Nhưng tôi đã sai, cô ấy vốn không yêu tôi thì sao có thể làm vợ tôi được. Những lời tôi nói ra chỉ khiến cho cô ấy khó xử. Có lúc tôi tự hứa với lòng mình sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc, nhưng tôi chỉ làm cho cô ấy khóc. Lần đó, cô ấy khóc là vì tôi.
Những hình ảnh của em trong lòng tôi không biết từ bao giờ dần dần phai nhạt. Nỗi đau em gây ra cho tôi cũng không hành hạ tôi nhiều như tôi vẫn nghĩ. Nhưng nhìn những giọt nước mắt của cô ấy, tôi bỗng thấy đau lòng. Cô ấy chắc sẽ ghét tôi lắm. Phải không? Tôi vốn chẳng là gì trong cuộc đời cô ấy, vì chút tự kiêu của bản thân mà đẩy cô ấy vào cảnh lúng túng, cô ấy sẽ ghét tôi lắm. Tôi vì nghĩ như vậy mà bỗng buồn phiền.
***
Đám cưới của con trai thứ hai tập đoàn Pritte, tôi hoàn toàn không muốn đi nhưng vì đã trót hứa với mẹ dùng để trao đổi việc mẹ không bắt tôi lấy vợ nữa nên tôi miễn cương đi cùng. Cầm một ly rượu, tôi bắt tay với những người mà tôi gặp với thái độ dè dặt. Toàn những lời sáo rỗng, tôi vốn không thích những chốn thế này. Đang tìm cách lách ra phía ngoài, điện thoại của tôi lại reo lên vì em gọi tới, nhưng lúc đó cũng là lúc tôi thấy cô ấy ngã xuống chồng lý bên cạnh, tôi nhìn nhanh sang phía đối diện thì thấy Khải Hưng và vị hôn thê của anh ấy. Người ta đang xì xào bàn tán về cô ấy. Những lời đó làm cho tôi cảm thấy tức tối. Tôi cảm giác mình không muốn và cũng không cho phép bất cứ ai khiến cô ấy bối rối, hay làm cô ấy phải xấu hổ. Chính vì thế tôi đã không nghe điện thoại của em mà chạy nhanh lại đã đỡ cô ấy dậy, nói với mọi người rằng đây là vợ tôi. Lúc nói những lời đó, tôi cảm thấy cô ấy chính là người phụ nữ của tôi, người cần tôi bao bọc và che chở. Khi bế cô ấy, cô ấy dựa vào người tôi, mùi rượu nồng vẫn không át đi mùi hương hoa cỏ từ cô ấy.
Tôi mang đôi giày của mình cho cô ấy. Ôm và vỗ về an ủi khi cô ấy quyết định chấm dứt hết tất thảy mọi thứ liên quan đến Khải Hưng. Một lần nữa tôi chạm vào người cô ấy. Hương hoa cỏ, nhẹ nhàng nhưng không phải không thể gây nghiện. Tôi cảm giác mình bắt đầu thích mùi hương của cô ấy.
Nhưng lúc bấy giờ, tôi chưa thể nhận ra những thay đổi trong suy nghĩ của mình. Nhìn cô ấy can đảm đối diện với tình cảm của mình, tôi đã học được một bài học. Tôi quyết định sẽ cầu hôn em một lần nữa. Tôi nghĩ rằng mình cũng nên can đảm đi những bước cuối cùng. Nếu em yêu tôi, em sẽ đồng ý làm vợ tôi. Nếu không, tôi nghĩ rằng chúng ta nên có một kết thúc. Theo đuổi định mệnh, tôi đã mệt mỏi lắm rồi. Tôi dùng hết tình cảm của mình để đánh cược một lần nữa. Em còn yêu tôi chứ?
Tôi bị cuốn sâu vào nụ cười của cô ấy lúc nào mà tôi không hề hay biết. Nhưng có một điều tôi biết rằng, gia đình của cô ấy thật tuyệt vời. Khi ở với những con người ấy, tôi mới thực sự nhận ra được giá trị của cuộc sống, giá trị của tình yêu thương. Người con gái ấy dạy tôi những bài học mà chưa bao giờ tôi được trải qua. Tôi thích bắt gà, tôi cũng thích trồng củ cải, nhổ củ cải. Tôi ghen tị với quá khứ của cô ấy, quá khứ của Đăng Minh bạn thân từ nhỏ của cô ấy. Cuộc sống của họ thật nhiều màu sắc, không ảm đạm như tôi.
Cô ấy tốt với tôi như vậy, trong lòng tôi lại cảm thấy áy náy rằng mình đã làm cô ấy phải bối rối với những tin đồn ở công ty. Tôi nghĩ rằng đã đến lúc mình nên chịu trách nhiệm về những lời đồn đó. Trả lại cho cô ấy cuộc sống thanh bình, cô ấy đã quá mệt mỏi vì mọi chuyện xảy ra rồi.
Hôm đó, tôi lần mò trong phòng nhân sự của công ty và tìm ra số điện thoại của cô ấy.
Gà mái khóc nhè của tôi!
***
Câu trả lời cho lời cầu hôn mà tôi dành cho em lại chỉ là một câu lấp lửng. Em nói rằng em muốn tiếp tục học đàn hạc ở Canada, em xin tôi hãy tin tưởng và chờ đợi em. Nhưng chỉ vài hôm sau, tôi thấy em khoác tay một người con trai khác bước vào nhà tôi với tư cách là vợ chưa cưới của anh ta.
Tôi tràn trề thất vọng. Một lần nữa tôi lại thấy mình ngu ngốc vì đã tin tưởng em, tin tưởng một người mà trái tim đã không còn hướng về tôi nữa. Tôi điên cuồng trong suy nghĩ muốn trả thù. Nhưng có lẽ nhờ em mà tôi mới hiểu rằng sự nghiệp là cách tốt nhất để che chở cho người con gái tôi yêu. Trước đây tôi đã không hiểu được điều đó, có lẽ vì vậy tôi đã để vuột mất em, vuột mất định mệnh của đời mình, và sau này, tôi phải buông tay vì không thể bảo vệ cô ấy.
Khi tôi được mời lên sân khấu để chúc mừng mẹ. Trong đầu tôi lúc ấy thực sự chỉ muốn cho em thấy tôi là người thế nào. Cũng muốn chứng tỏ tôi không thua gì anh ta, tôi muốn em phải hối hận. Nhưng khi nhìn cô ấy bước lên sân khấu, tôi bỗng sững sờ. Tôi chưa bao giờ biết rằng cô ấy cũng đẹp như vậy. Nhìn thấy cô ấy, lòng tôi lại như được xoa dịu đi nỗi bi thương. Nhưng lại một lần nữa vì tôi mà cô ấy bối rối. Mẹ muốn tôi cầu hôn cô ấy?
Nhìn dáng vẻ của cô ấy, nhìn cách mọi người nhìn và xoi mói cô ấy, tôi lại muốn bảo vệ cô ấy.
Tôi không biết lúc đó cô ấy đối với tôi là gì, nhưng tôi vẫn nhắm mắt đưa chân và vì thế tôi đã cầu hôn cô ấy. Lời cầu hôn của tôi, như một giả thiết thiết được đặt ra cho tương lai. Tôi không biết kết quả sẽ thế nào, nhưng lúc bấy giờ tôi thật sự muốn cùng cô ấy nhìn xem kết quả.
“Anh có thể không hiểu được em, nhưng anh sẽ cố gắng tìm hiểu. Anh có thể không cho em được mọi điều mà em mong muốn, nhưng anh sẽ cho em tất cả những gì anh có. Anh cũng không thể hứa sẽ mãi ở bên em, nhưng anh sẽ cố gắng bảo vệ em! Anh là con người như vậy, nếu em thấy anh không đến nỗi nào thì hãy làm vợ anh nhé, Thiên An!”
Tôi thấy vẻ bối rối hiện lên trên gương mặt cô ấy. Nhưng lúc bấy giờ, thực sự tôi muốn cầu xin cô ấy hãy ở bên tôi. Nhìn sâu vào đôi mắt của cô ấy, mong cô ấy sẽ hiểu.
“Anh sẽ không hối hận chứ?”
“Nếu vậy thì em đồng ý!”
Câu nói của cô ấy khiến tôi có cảm giác cô ấy có thể hiểu được ánh mắt của tôi.
Tôi sẽ không hối hận.
Sau đêm nay, tôi sẽ bảo vệ cô ấy.
***
Có lẽ tình yêu không phải là thứ có thể miễn cưỡng. Tôi đã từ bỏ mọi thứ về em, từ bỏ mọi cơ hội để có thể quay trở về bên em. Vì thời gian qua, tôi thực sự mệt mỏi. Lúc này, tôi muốn buông tay em để có thể tìm cho mình một hướng đi mới, một hướng đi cùng người con gái ấy. Ít nhất, trái tim tổn thương của chúng tôi cũng có thể hàn gắn cho nhau, phải không?
Cô ấy vốn không yêu tôi, tất cả những gì cô ấy dành cho tôi chỉ là sự tội nghiệp và đồng cảm. Tôi biết đêm hôm đó, cô ấy đã đứng sau tôi khi em bỏ tôi ở lại. Có lẽ cũng giống như những gì tôi dành cho cô ấy trong đêm mưa hôm ấy, cô ấy chỉ muốn cho tôi biết rằng ít nhất còn có một con người không quay lưng lại với tôi, bởi nếu ngay cả cô ấy cũng bỏ đi thì tôi quả thật thảm hại.
Nhưng khi tôi lồng chiếc nhẫn vào tay cô ấy. Một cảm giác khó hiểu dấy lên trong trái tim. Em đang nhìn tôi trao nhẫn cho một người con gái khác, nhưng tôi lúc bấy giờ đối với em chỉ còn lại sự tiếc nuối cho một mối tình đã qua, có chăng chỉ là chút lưu luyến, không còn cảm giác gì hơn thế, trong mắt tôi chỉ thấy người con gái ấy tỏa sáng lấp lánh. Tất cả âm thanh xung quanh tôi trở nên im lặng. Tôi nghe thấy tiếng trái tim mình, trái tim mà tôi những tưởng đã không thể đập mạnh vì bất cứ ai vì những vết thương quá khứ và những nỗi đau em dành cho tôi mà giờ lại đang nhảy múa vì cô ấy. Tôi vẫn chưa hiểu được rốt cuộc người con gái này là gì đối với mình. Bản thân tôi chỉ muốn chở che cho cô ấy, tất cả chỉ vậy thôi.
Thế rồi đôi mắt của cô ấy sau buổi tối hôm đấy mang đầy vẻ ưu tư. Có lẽ cô ấy vẫn cảm thấy hoang đường và chán ghét tôi nhỉ? Một kẻ không quen biết bước vào và làm xáo trộn cuộc sống vốn đã không được bình yên của cô ấy. Nhìn cô ấy mệt mỏi, bỗng chốc tôi hiểu được bản thân đã ích kỉ đến thế nào.
Một người con gái không thể kết hôn với một người con trai mà mình không yêu chỉ vì thương hại anh ta. Mặc kệ sĩ diện của bản thân, chỉ cần cô ấy không muốn, tôi sẽ dừng lại, bởi tiếp tục, cô ấy sẽ tổn thương mà tất cả là vì tôi. Mọi tổn thương, chỉ nên dừng lại ở tôi, phải không?
Nhưng cuối cùng người con gái ấy vẫn đồng ý kết hôn với tôi, với lý do chỉ là vì mẹ của cô ấy. Tôi cũng biết điều đó, nhưng vì danh dự nhà họ Hoàng, vì hạnh phúc mà mẹ tôi hằng mong đợi và vì bản thân mình, tôi đồng ý kí hợp đồng hôn nhân với cô ấy.
Thực ra, đối với tôi, cái hợp đồng ấy chẳng có chút ý nghĩa nào. Nhưng có lẽ đó là một sự đảm bảo dành cho cô ấy. Để cô ấy có thể bước vào cuộc sống của tôi. Tôi tham lam muốn được cô ấy yêu thương, nhưng có lẽ không được mất rồi. Cô ấy có thể quên được tình yêu dài đằng đẵng chỉ vì một cái hợp đồng vô nghĩa hay không? Cũng như tôi có thể quên em một cách triệt để hay không, chính bản thân tôi cũng không trả lời được.
“Hay là…anh cưới tôi đi!” Cô ấy đề nghị.
Một cô gái, phải hi sinh tình yêu của mình, phải chung sống với một người mình không hề yêu thương chỉ vì muốn cho mẹ mình thấy mình đang hạnh phúc thật là bất hạnh. Còn gì bất hạnh hơn khi một con người phải sống và hành động trái ngược với suy nghĩ.
Cô ấy là như vậy. Không biết oán trách ai, chỉ luôn tự trách bản thân mình. Cô ấy ngốc đến nỗi sẽ đổ mọi trách nhiệm về mình và gồng mình gánh vác. Dù đau đớn, dù mệt mỏi cũng sẽ không nói với ai.
Những ngày chuẩn bị lễ cưới, bố cô ấy muốn gặp tôi. Bố cô ấy nói với tôi rằng mong tôi hãy làm cho cô ấy được hạnh phúc. Đến lúc đó tôi mới thực sự biết rằng người con gái ấy đã phải hi sinh nhiều đến thế nào. Nếu mẹ cô ấy không bị bệnh thì cô ấy đã đi du học Úc như cô ấy hằng ước mơ, nhưng vì để kiếm tiền trang trải viện phí, cô ấy đã chọn cách đi làm ngay sau khi tốt nghiệp. Bố cô ấy vẫn tưởng rằng tôi là người cô ấy yêu và chờ đợi mối tình mười năm này, bố cô ấy nói rằng cô ấy đã không qua lại với bất cứ người con trai nào chỉ để chờ người yêu quay trở về. Cô ấy hi sinh tất cả sở thích của bản thân mình vì gia đình, vì người cô ấy yêu. Cố chấp một cách ngốc nghếch.
Nghe những lời này, lòng tôi chùng xuống. Một cảm giác đố kị mãnh liệt hiện lên trong đầu tôi. Tôi đã ghen tuông với quá khứ của cô ấy dù biết rằng mình chẳng có tư cách gì. Chính vì ghen tuông và cảm thấy bản thân vốn chẳng có tư cách gì để ở bên cạnh cô ấy, tôi bỗng nhiên muốn tránh mặt cô ấy. Chẳng hiểu tại sao lúc bấy giờ tôi lại có suy nghĩ như vậy. Tôi sợ nếu gặp mặt, cô ấy sẽ bỏ rơi tôi. Nếu ngay cả cô ấy cũng bỏ rơi tôi, cuộc sống của tôi sẽ không còn gì nữa.
Ở công ty, tôi nhìn thấy Đăng Minh kéo cô ấy lên sân thượng. Tôi nhìn không lầm, anh ta vốn rất yêu cô ấy. Tôi ghét anh ta, nhưng phải công nhận một điều rằng anh ta là người tốt nhất đối với cô ấy. Anh ta yêu cô ấy hơn chính bản thân mình. Đáng lẽ ra, tôi phải tránh sang một bên để người con trai ấy an ủi cô ấy, để cô ấy có thể chữa lành mọi vết thương, có thể hạnh phúc. Nhưng lúc bấy giờ tôi không muốn điều đó xảy ra. Tôi lo lắng những lời nói của Đăng Minh sẽ khiến cô ấy suy nghĩ lại và không kết hôn với tôi nữa, tôi bỏ ra về. Trốn tránh một cách hèn nhát.
Những ngày tiếp theo tôi vẫn tránh mặt cô ấy. Tôi sợ khi gặp cô ấy rồi, mọi chuyện giữa chúng tôi sẽ kết thúc. Tôi mơ hồ cảm nhận được khát vọng muốn chiếm hữu cô ấy cho riêng mình, tôi tham lam quá rồi chăng? Khát vọng có được em không thể thực hiện nên tôi mong muốn có được cô ấy chăng?
Buổi chiều hôm đó, khi đang thơ thẩn tại một góc công viên. Tôi thấy cô ấy đang ngồi thất thần ở chiếc ghế trước đây tôi đã từng che mưa cho cô ấy. Tôi tưởng rằng cô ấy đang nhớ đến tôi, nhưng đôi mắt u buồn của cô ấy đã phủ định tất cả. Người cô ấy vẫn nhớ thương chỉ là người con trai đó, quá khứ là thứ cô ấy không thể lãng quên. Còn tôi, tôi dường như đã quên từ lúc nào những quá khứ đẹp đẽ về em, chỉ còn lại những nỗi đau âm ỉ hành hạ cả thể xác lẫn linh hồn. Nhưng khi nhìn thấy cô ấy, tâm trí của tôi lúc bấy giờ chỉ tràn ngập hình ảnh của cô ấy và nỗi ám ảnh đau đớn kia không biết đã bốc hơi biến mất từ lúc nào.
Tôi từng khát khao một ngày sẽ được cùng em đi thử váy cưới, nhưng cuối cùng như ước mơ ấy tan thành bọt biển vì em đã sắp trở thành cô dâu của người ta. Tôi biết mặc váy cưới đối với một người con gái thiêng liêng như thế nào, nhưng tôi chỉ vì một cái hợp đồng và một loạt các lý do không đầu không cuối mà khoác lên mình cô ấy chiếc váy cưới. Tôi không dám đi cùng cô ấy. Nhưng tôi vẫn không nén được sự tò mò. Dừng xe đỗ ở ven đường, tôi nhìn vào phía cửa hàng cô ấy đã cùng mẹ tôi và mẹ cô ấy bước vào.
Khi người con gái ấy khoác lên mình chiếc váy cưới với nụ cười lấp lánh. Tôi cảm thấy một nỗi niềm hạnh phúc dâng đầy trong tâm trí. Cô ấy đứng đó với bộ váy màu trắng ôm sát người, cử chỉ bẽn lẽn của một người con gái ưa ngại ngùng, mái tóc vẫn dài và một vòng hoa nhỏ màu trắng đặt trên đầu. Cô ấy như một thiên sứ đến bên cuộc đời tôi chỉ để xua tan đi mọi ưu phiền. Tôi, một lần nữa, nghe thấy trái tim mình đập rộn ràng, nụ cười không biết từ lúc nào nở rộ trên môi.
Bỗng nhiên, tôi khát khao có được một mái nhà, một gia đình hoàn chỉnh, một người vợ thấu hiểu và đầy yêu thương, những đứa trẻ ngộ nghĩnh. Và giật mình phát hiện ra là, người vợ hiện lên trong tâm trí tôi không phải là em mà là người con gái đang mặc váy cưới đứng trước mặt tôi.
***
Cuối cùng thì ngày tôi cầm tay cô ấy bước lên xe hoa cũng đến. Cô ấy rực rỡ như một bông hoa trong bộ áo dài màu đỏ. Nhưng đôi mắt vẫn tràn ngập ưu tư. Có phải tôi đã tham lam một điều không chính đáng? Có phải tôi đang bắt ép và làm cho cô ấy mệt mỏi hay không? Những suy nghĩ ấy vang lên trong đầu tôi, nói với tôi rằng, tôi thật ích kỷ.
Lễ đường ngày cưới đầy ắp những người, cả người cô ấy yêu và em cũng đến chúc mừng chúng tôi. Không ngờ, tôi lại là người bỏ tay em để bước theo một người con gái khác trước, cuộc đời đôi lúc thật trớ trêu . Cảm giác một kẻ phản bội trước ánh mắt của em lại dày vò tâm trí của tôi.
Có phải tôi vẫn còn yêu em?
Tôi có yêu cô ấy không?
Nhưng khi nhìn cô ấy tiến vào lễ đường. Những suy nghĩ của tôi về em bỗng dưng biến mất, tất cả chỉ còn hình ảnh cô ấy đang in đậm vào trong tâm trí của mình. Người con gái kia đang dần dần bước vào trong trái tim tôi. Từng nhịp, từng nhịp, trái tim tôi rung lên vì cô ấy. Ánh mắt tôi không rời khỏi cô ấy. Tôi phát hiện ra, tôi thực sự dành cho người con gái này không phải chỉ là một chút quan tâm.
Khi cô ấy nói “con đồng ý” dù với giọng trầm mạc, nhưng trong lòng tôi lại dấy lên một cảm xúc khó tả.
Cô ấy đã là vợ của tôi!
Nụ hôn dành cho cô ấy, cảm giác bồng bềnh của nụ hôn ấy khiến tôi hiểu thế nào là hạnh phúc. “Này là xương bởi xương tôi, thịt bởi thịt tôi”, “Sự gì thiên chúa đã liên kết, loài người không được phân ly!”.
Có lẽ tôi đã thích cô ấy mất rồi.
Tôi muốn giao ước này là trọn đời. Tôi sẽ dùng cả đời này để yêu thương và bảo vệ cô ấy. Đám cưới thiêng liêng như thế nào. Tôi có thể hiểu được. Tôi sẽ bù đắp cho cô ấy, sẽ yêu thương cô ấy, che chở cho cô ấy và làm hết thảy những gì có thể để cô ấy được hạnh phúc. Cô ấy chính là chiếc xương sườn còn thiếu của tôi.
Tôi còn nhớ như in ngày đầu tiên đến Nha Trang. Cô ấy khép nép, bẽn lẽn lại làm tôi cảm thấy cô ấy thật đáng yêu. Một người con gái mới về làm vợ, làm dâu thật thu hút. Để cô ấy có thể cười nhiều hơn, nghĩ đến tôi nhiều hơn, chính vì thế tôi luôn trêu chọc cô ấy. Cô ấy có giận, có tức tối, nhưng nhìn những cử chỉ phụng phịu dỗi hờn lại khiến người ta cảm giác muốn chiều chuộng, nâng niu.
Cô ấy cười nhiều, thể hiện mọi sự hạnh phúc cho mọi người thấy nhưng vẫn không dấu nổi những giọt nước mắt trong mơ. Ngày đó, tôi thấy chị tôi cũng khóc trong mơ, rồi tôi thấy mẹ tôi nhẹ nhàng hôn lên trán chị để trấn an. Tôi đã hôn lên trán cô ấy. Một mùi hương hoa cỏ đồng nội lại phảng phất, nó khiến tôi như ngây dại và trái tim lại đập liên hồi.
Tôi muốn ôm lấy cô ấy, muốn vỗ về cô ấy.
Nhưng cũng chính trong buổi tối mưa gió ấy, Khải Hưng gọi điện thoại cho cô ấy. Trong lòng tôi hiện lên sự tức giận, tôi ghen tị với anh ta, tôi đố kị với vị trí của anh ta trong lòng người con gái này. Cô ấy vì anh ta mà khóc đến bị thương. Tôi nghĩ anh ta có đủ thông minh để nhận ra cuộc hôn nhân của người con gái chỉ mới mấy ngày trước đây vẫn nói yêu anh ta là giả. Không kiềm chế được lòng mình, tôi nhấc máy. Khải Hưng khá bất ngờ vì người nhấc máy là tôi, có lẽ anh ta đang hiểu lầm và tôi muốn anh ta hiểu lầm.
“Cậu đừng gọi cho vợ tôi nữa!”
Tôi nói vậy với anh ta, tôi thấy anh ta im lặng rồi cúp máy.
Nhìn sang người con gái đang ngủ bên cạnh, tôi bất giác cảm thấy áy náy. Nếu cô ấy biết người con trai cô ấy vẫn hằng yêu thương gọi điện chắc sẽ mừng vui lắm, có lẽ thế nên nếu biết tôi lén nghe điện thoại của cô ấy, cô ấy sẽ thất vọng thật nhiều, phải không? Tôi kéo chăn đắp cho cô ấy rồi bỏ ra ngoài.
Trời đã ngớt mưa và mây không còn dày đặc, một vài ngôi sao đang le lói trên cao. Tôi đi dạo trên bờ biển và suy nghĩ rất nhiều chuyện. Từ chuyện giữa em và tôi, chuyện giữa Khải Hưng và cô ấy và rồi chuyện giữa tôi và cô ấy. Chẳng có lấy một chuyện được trọn vẹn. Cuộc sống thật thích trêu người.
Biển đêm thật đẹp. Từng con sóng mãnh liệt xô vào bờ rồi tan thành muôn vàn bọt sóng li ti hòa vào không khí khiến tôi bỗng nhiên mơ mộng. Nếu được cùng người con gái mình yêu thương nắm tay nhau đi dạo trên bờ biển như thế này quả thì hạnh phúc biết bao. Nhưng người con gái tôi yêu là ai? Tôi tự vấn lòng mình, chưa tìm được câu trả lời thì một dáng hình quen thuộc bước đi ven bờ biển.
Tôi nhìn thấy cô ấy.
Có phải là giấc mơ hay không, tôi ngạc nhiên về những điều mình thấy. Người con gái ấy đứng dang tay quay mặt về phía biển. Gió lồng lộng thổi bay mái tóc và chiếc váy trắng cô ấy đang mặc. Tất cả hòa vào làm một, thiên nhiên và cô gái ấy, như một bức tranh ấn tượng khắc sâu vào tiềm thức của tôi. Tôi nhìn cô ấy đến ngây dại.
Những cảm xúc này mãnh liệt hơn tôi nghĩ. Nó dày vò tôi để tìm cho nó một tên gọi đúng nghĩa.
Tôi yêu cô ấy rồi sao?
Người con gái chỉ mới bước vào cuộc đời tôi nhưng tôi đã yêu cô ấy rồi sao? Tôi sợ hãi gạt bỏ suy nghĩ ấy. Tôi sợ, tôi chỉ mới từ bỏ em, tôi vừa thoát khỏi bóng đen của một mối tình mà mình không bao giờ được yêu trọn vẹn mà giờ tôi đã rung động trước một người con gái khác. Tương lai của tình cảm này sẽ đi về đâu khi mà người con gái ấy không hề yêu thương tôi và tôi còn chưa biết cảm xúc của tôi đối với cô ấy là gì? Nếu yêu cô ấy, có thể lại một lần nữa, tôi sẽ phải đau đến cùng cực vì người con gái này vốn không hề yêu tôi? Tôi không muốn, những đau thương vốn đã không ít trong cuộc đời của tôi rồi. Những cảm giác này, nó khiến tôi sợ hãi.
Nhưng khi nhìn thấy cô ấy bị thương, nỗi sợ hãi cho bản thân mình đã nhanh chóng chuyển thành nỗi lo lắng cho người con gái ấy.
Khi cõng cô ấy trên lưng, cảm nhận hương muối biển hòa cùng với mùi hương hoa cỏ của cô ấy, cảm nhận được từng lọn tóc của cô ấy đang vuốt ve gương mặt mình, cảm nhận được sự an ủi lan tỏa trong tâm hồn. Nỗi sợ hãi của tôi tiêu tan, chỉ còn một mong muốn là được ở bên cạnh cô ấy. Dù cô ấy yêu ai, đó sẽ là lựa chọn của cô ấy, còn tôi, sẽ che chở cho cô ấy cho đến ngày cô ấy có thể đưa ra quyết định của mình.
Tôi tưởng rằng mình sẽ làm điểm tựa cho cô ấy, nhưng rồi tôi chỉ là gánh nặng cho cô ấy, tôi dựa dẫm vào cô ấy quá nhiều. Bắt đầu từ khi cô ấy nói tôi hãy cất tình yêu dành cho Thiên Ân vào quá khứ, bắt đầu từ khi cô ấy biến thành thuốc của tôi, bắt đầu từ khi tôi không muốn dấu diếm bất cứ chuyện gì đối với cô ấy và bắt đầu từ khi tôi bối rối khi nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của cô ấy.
Hình như, tôi đã bắt đầu yêu cô ấy!
Trong kì nghỉ, tôi cùng cô ấy đạp xe dạo khắp nẻo phố phường. Vì nụ cười của cô ấy, tôi đã chụp hình trở lại. Tôi tưởng rằng ngoài em ra trên đời này sẽ không ai cho tôi cảm xúc dạt dào khi chụp ảnh, nhưng cô ấy đã cho tôi hơn cả cảm xúc. Tôi thích nhìn cô ấy cười, thích nhìn cô ấy vui vẻ, cô ấy nên được vui vẻ và hạnh phúc, cô ấy vốn không nên bị tổn thương nhiều đến vậy.
Những buổi sáng, tôi cùng cô ấy tìm kiếm mọi ngóc ngách để chụp hình. Buổi chiều lại cùng nhau ngắm hoàng hôn trên biển, buổi tối thả mình với những ánh đèn rực rỡ của các con phố của thành phố biển Nha Trang. Ngồi cạnh người con gái ấy, cái hương thơm từ người con gái ấy khiến tôi thêm ngây dại, cô ấy quay sang nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh. Không hiểu sao, chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ của cô ấy, tôi lại có thể mỉm cười.
Lúc này, trái tim tôi lên tiếng, nó nói với tôi rằng, tôi yêu cô gái này mất rồi.
***
Từ khi sinh ra, có lẽ cho đến lúc sống cùng cô ấy, tôi chưa hiểu được thế nào là một gia đình. Bố mẹ tôi vốn bận rộn với công việc kinh doanh, mẹ dù rất muốn quan tâm tôi nhưng bà cũng không thoát khỏi trách nhiệm của một người con dâu trong một gia đình bề thế. Chính vì thế, chị tôi là tất cả gia đình của tôi. Lúc chị ra đi, gia đình cùng hạnh phúc của tôi tan vỡ. Chính vì thế, khi gặp được em, tôi muốn thử tìm kiếm xem tôi có thể một lần nữa có được hạnh phúc hay không, tôi tưởng rằng mình đã tìm được, xong cuối cùng lại để vuột mất. Nhưng một kẻ như tôi, lại may mắn nhặt được hạnh phúc từ cô ấy.
Tôi từng mơ ước về một căn nhà nhỏ, một khoảng sân rộng, vợ chồng tôi sẽ trồng những thứ mình thích trong khoảng sân đó, giữa sân sẽ mắc một chiếc xích đu để con chúng tôi có thể vui chơi. Chính vì thế tôi đã chọn căn nhà ấy.
Tôi muốn sống cùng cô ấy ở đây.
Nhưng có được một căn nhà thì dễ, nhưng có được trái tim của một người con gái thật khó biết bao. Tôi không biết phải làm thế nào để cô ấy chú ý đến mình, làm thế nào để cô ấy quan tâm mình, và cuối cùng tôi chỉ ngốc nghếch chọc giận cô ấy. Một cách ấu trĩ như những tên con trai mới lớn hay làm. Nhưng nhìn cô ấy tức giận, phụng phịu rồi dỗi hờn lại khiến tôi có cảm giác hạnh phúc. Tôi trẻ con quá rồi nhỉ?
Tôi muốn chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ của cô ấy. Tôi muốn cô ấy chỉ được nghĩ về tôi, tôi làm mọi thứ và thử đủ mọi cách chỉ để cô ấy bận rộn mà không suy nghĩ về Khải Hưng nữa. Nhưng đêm về, cô ấy vẫn mơ về anh ta.
Nhìn cô ấy nhíu mày trong khi ngủ, tôi biết, cô ấy lại mơ về quá khứ. Tôi ghen tị, nhưng cảm giác ấy không nhiều bằng lo lắng cho cô ấy. Tôi chỉ lén hôn lên trán, lén ôm lấy cô ấy mà vỗ về. Mong một chút ấm áp từ mình có thể khiến cô ấy nguôi ngoai, dỗ cho quá khứ của cô ấy ngủ yên.
Chuyện công ty bắt đầu càng phức tạp. Tôi muốn biết những bí mật công ty đã bị lấy cắp là do ai nên trong thời gian đó tôi phải thường xuyên đi công tác xa. Những buổi tối sau khi làm việc, bật một bài hát, lòng tôi lại man mác nhớ về cô ấy.
“…Ở bên kia bầu trời về đêm chắc đang lạnh dần, và em giờ đang chìm trong giấc mơ êm đềm.
Gửi mây mang vào phòng, vòng tay của anh nồng nàn, nhẹ nhàng ôm cho em những giấc ngủ ngon…”
Tôi muốn thu xếp mọi thứ thật nhanh, muốn về bên cô ấy thật nhanh. Chỉ vì tôi muốn nhìn thấy cô ấy, không vì gì cả.
Có lẽ cô ấy vẫn chưa cảm nhận được tình cảm của tôi. Tôi vẫn chỉ là một người lạ đối với cô ấy. Cô ấy vốn coi trọng Đăng Minh hơn tôi. Những suy nghĩ ấy khiến cho sự nhỏ nhen, ghen tuông trong con người tôi trỗi dậy. Tôi ghét cái cách hắn quàng vai bá cổ cô ấy, ghét cái cách hắn vô tư quan tâm cô ấy, ghét hắn luôn biết mọi điều cô ấy thích còn tôi lại như một thằng ngốc làm mọi điều cô ấy ghét. Tôi vốn chẳng hiểu gì về cô ấy. Cái duy nhất tôi có thể làm cho cô ấy chỉ là lén lút xoa dịu giấc mơ của cô ấy. Tôi mãi mãi chỉ như một chiếc bóng đi bên cạnh cô ấy, có tồn tại nhưng sẽ không bao giờ được để ý.
Cô ấy ở bên tôi, miễn cưỡng và khó chịu, chỉ riêng tôi cảm thấy hạnh phúc.
Có lẽ, tôi sẽ không bao giờ có được tình yêu của cô ấy.
***
Mọi chuyện trong đời sống của cô ấy ngày càng cuốn cô ấy vào vòng xoáy mà tôi chỉ biết yên lặng đứng nhìn. Khi cô ấy khóc vì bệnh tình của mẹ, tôi cảm thấy bản thân thật vô dụng. Tôi không thể san sẻ nỗi đau của cô ấy. Tôi chỉ có thể vỗ về cô ấy. Nhưng tôi mong, cô ấy muốn khóc thì cứ khóc, hãy dựa vào tôi để khóc cho hết những mệt mỏi, đau thương. Muốn cô ấy hiểu rằng, tôi sẽ luôn ở đây, bờ vai tôi là nơi cô ấy có thể dựa vào. Tôi không thể cho cô ấy nhiều hơn thế, vì cô ấy vốn không cần gì ở tôi.
Những tranh đấu của thương trường ngày càng choáng lấy thời gian của tôi. Tôi không thể ở bên cạnh khi mà cô ấy cần có người ở bên nhất. Nét mệt mỏi hiện lên nét mặt của cô ấy. Đôi mắt cô ấy trở nên u buồn hơn và đôi môi không còn nụ cười khiến lòng người ấm áp nữa. Những vất vả cuộc sống đã cướp mất nụ cười của người con gái tôi yêu.
Tôi muốn mang lại cho cô ấy một bất ngờ.
Đã rất lâu rồi kể từ tai nạn năm đó, tôi không còn nghĩ về Giáng sinh. Giáng sinh đối với tôi là sự hằn sâu nỗi đau và hối hận. Nhưng năm nay, tôi muốn cùng cô ấy đón Giáng sinh, muốn dùng Giáng sinh làm một cái cớ để quan tâm cô ấy.
Nhưng rồi người bất ngờ lại chính là tôi. Người con gái ấy, ngồi giữa màn đêm đen trước mặt tôi vừa đàn, vừa hát. Từng lời bài hát như nói lên tâm trạng của tôi, tâm trạng của một tên ngốc không biết đã yêu cô ấy từ lúc nào.
“…Last Christmas, I gave you my heart
But the very next day, you gave it away
This year, to save me from tears
I’ll give it to someone special…”
Đèn bật sáng, nhưng những ánh sáng đó không lấp lánh bằng cô ấy. Khi đàn cho cô ấy nghe lại bản nhạc này. Cô ấy có hiểu được những điều tôi muốn nói với cô ấy không?
“Tôi yêu em!” Tôi muốn nói với cô ấy như vậy. Nhưng những lời muốn nói của tôi đã bị một cơn gió đông lạnh thổi vù đi mất.
“Chúng ta…dừng lại thôi!” Cô ấy chậm rãi nói.
Có phải cô ấy sợ hãi tình cảm của tôi mà muốn dừng lại hay không?
Tôi không muốn dừng lại lúc này. Chính vì thế tôi đã lảng sang một chuyện khác. Tôi sợ hãi mọi chuyện sẽ dừng lại. Tôi muốn níu giữ cô ấy.
Tôi không muốn mọi chuyện kết thúc.
***
Tôi không thích cô ấy uống rượu, nhưng tôi lại thích cô ấy say rượu. Có phải rất mâu thuẫn không? Thực sự, chỉ khi say rượu lý trí của cô ấy mới bị tình cảm lấn át, chỉ có lúc say rượu, cô ấy mới có thể sống đúng với con người của mình. Khi say rượu cô ấy ăn nói rất vụng về, nhưng những lời cô ấy nói lại có thể làm tôi hạnh phúc đến điên dại.
“Phong là chồng của An! Không để cho ai lấy đi hết! Ai mà động vào là oánh luôn!”Cô ấy đã nói như thế.
Rất đanh đá phải không? Nhưng tôi thích một Thiên An như vậy. Ít nhất thì tôi biết cô ấy cũng có tình cảm với tôi. Khi tôi muốn nói với cô ấy tình cảm của mình thì cô ấy đã lăn ra ngủ ngon lành trên vai tôi. Gà mái của tôi lúc nào cũng không biết nhìn hoàn cảnh mà. Tại sao có thể nói ra một câu như vậy và lăn ra ngủ thì đến tôi cũng không thể hiểu được.
Khi biết được cô ấy cũng có tình cảm với mình, tôi càng ngày càng không làm chủ được bản thân, tôi muốn nói tất cả mọi bí mật của tôi cho cô ấy. Thực sự muốn cô ấy hiểu con người của tôi. Dùng hết can đảm, tôi dẫn cô ấy đến căn nhà gỗ bí mật của tôi và chị mình. Nhưng khi nghĩ về lỗi lầm trong quá khứ của mình với chị tôi, tôi lại không thể khống chế được cảm xúc. Tôi sợ khi biết mọi chuyện, chính cô ấy cũng sợ hãi tôi, coi tôi là một kẻ giết người vì những mộng tưởng ngu ngốc của bản thân. Sợ cô ấy khi biết được mọi chuyện sẽ bỏ rơi tôi, sẽ đưa mọi thứ trở về vạch xuất phát. Tôi đấu tranh và rồi cuối cùng tôi đã thất bại, tôi không dám nói với cô ấy những gì đã xảy ra trong quá khứ.
Đêm hôm đó, tôi bỏ đi.
Tôi điên cuồng uống rượu, rồi lảo đảo thuê taxi đến căn nhà gỗ đó. Tôi có nên nói với cô ấy hay không? Suy nghĩ của tôi mâu thuẫn, tôi sợ hãi, và để trốn tránh, tôi tiếp tục uống rượu. Khi say, những quá khứ ma mị lại ùa về ám ảnh tôi. Khi tôi tưởng rằng mình sẽ bị nỗi đau này dằn vặt đến chết thì cô ấy lại đến tìm tôi, tôi thực sự không biết mình đã vui đến thế nào khi nhìn thấy cô ấy. Tôi như thấy được ánh đèn khi đi lạc giữa muôn vàn tuyết trắng lạnh lẽo. Tôi hạnh phúc cầm lấy cánh tay cô ấy. Tôi lại cảm nhận được hương hoa dại, nỗi đau của tôi được xoa dịu. Tôi cảm thấy nó được vuốt ve và không còn thổn thức.
Một lần nữa cô ấy phải thức đêm chăm sóc tôi. Khi tỉnh dậy sau cơn u mê, tôi mỉm cười khi thấy cô ấy đang ôm mình. Trái tim tôi như tan trong ấm áp. Được ngắm nhìn cô ấy ngủ ngay bên cạnh mình, chiếc miệng chúm chím gọi tên tôi. Cô ấy đã không còn khóc trong mơ nữa mà đã gọi tên tôi. Tôi đang xuất hiện trong giấc mơ của cô ấy. Cô ấy cũng yêu thương tôi, phải không?
Bình minh hôm đó, cô ấy muốn nghe về câu chuyện quá khứ của tôi. Dù đắn đo nhưng cuối cùng tôi vẫn kể cho cô ấy bí mật mà tôi luôn cất giữ, bí mật mà ngay cả em tôi cũng chưa từng kể. Chỉ vì tôi tin tưởng cô ấy, tuyệt đối.
Câu chuyện kết thúc, tôi sợ hãi chờ đợi phản ứng của cô ấy, cô ấy sẽ nghĩ sao về tôi. Tôi chỉ biết cúi gằm xuống, như một kẻ sai trái vừa thú nhận tội lỗi của mình và đang chờ đợi phán quyết.
Khi tôi nghe thấy tiếng chuông gió leng keng trong gió sớm cũng là lúc cô ấy an ủi tôi, cô ấy dùng chính chiếc chuông gió mà chị tôi thích nhất để an ủi tôi.
Sau bao nhiêu năm đằng đẵng sống trong bóng tối của quá khứ, lần đầu tiên tôi tìm được cho mình một lối thoát mà người mở cho tôi lối thoát ấy lại chính là cô ấy.
Những lời cô ấy nói, tôi tin hết tất thảy, chỉ vì nghĩ rằng cô ấy cũng là một người chị. Tôi cho phép bản thân được tin hết những lời của cô ấy, ru ngủ quá khứ dày vò bấy lâu nay của mình, cất giấu hết tất cả trong buổi sáng hôm ấy.
Tôi dựa đầu vào vai cô ấy. Tôi không muốn đau khổ nữa, tôi muốn hạnh phúc cùng cô ấy.
***
Những ngày sau đó, chúng tôi sống cùng nhau trong mộng tưởng và hạnh phúc. Tôi những tưởng đó sẽ là kết thúc viên mãn cho cả hai chúng tôi.
Tôi tự hào nắm tay cô ấy đến dự đám cưới của Anh Quân và Tú An, người bạn thân nhất của mình. Tôi giới thiệu với hết thảy mọi người, đây là vợ của tôi. Chắc họ nghĩ rằng tôi là một kẻ khoa trương khi làm như vậy, nhưng họ đâu biết được rằng, giờ chúng tôi đã yêu nhau, đã khát khao có được hạnh phúc cùng nhau như những cặp vợ chồng khác chứ không phải chỉ trên một tờ khế ước.
Cảm giác khoác vai cô ấy đứng giữa một biển người chờ đón pháo hoa giao thừa chỉ vì sợ lạc mất cô ấy cũng thật thú vị. Cảm giác treo bức hình đám cưới của chính mình trong căn nhà của mình, cùng cô ấy làm việc nhà, cùng cô ấy ăn củ cải, cùng ngồi trên xích đu đàn hát thật hạnh phúc. Nếu có thể, tôi ước rằng thời gian sẽ dừng lại ở đó. Để chúng tôi có thể hạnh phúc như vậy mãi mãi.
Nhưng thời gian không dừng lại, và những sự việc lại bắt đầu đẩy đưa chúng tôi, ngăn cách chúng tôi bằng những khoảng cách không thể nối lại.
Bắt đầu là việc em quay trở lại và nói yêu tôi trong đám cưới của Khải Hưng và Bảo Hân. Tôi không trách em. Người ta thực sự không thể nào đong đếm được tầm quan trọng của một người cho đến khi người đó đi mất. Tôi hay tình yêu của tôi đối với em là như vậy. Nhưng khi em quay lại, trái tim của tôi đã không còn thuộc về em nữa rồi, nó thuộc về người con gái ấy. Em điên cuồng không chấp nhận, giống như tôi trước đây, em ôm lấy tôi và mong tôi quay trở lại bên em. Nhưng mọi chuyện đã quá trễ để có thể quay trở lại. Nhưng gì lúc bấy giờ tôi có thể nói được với em chỉ là một câu xin lỗi. Mong em có thể tìm được một người có thể mang lại cho em hạnh phúc mà em hằng mong muốn, còn tôi, tôi không thể mang lại hạnh phúc cho em được nữa. Nếu đến bên em lúc này, đó là lừa dối, là tội nghiệp chứ không phải tình yêu. Tôi đã nhận ra tình yêu tôi dành cho em đã chết, đã là dĩ vãng. Còn tình yêu của tôi dành cho cô ấy mới đâm chồi nảy lộc, nó là tương lai. Tôi không muốn rời xa cô ấy.
Khi phát hiện cô ấy đang cùng Khải Hưng ở trong một căn phòng vắng trong chính đám cưới của anh ta. Tôi gần như phát điên. Tôi không thể chấp nhận được việc người con gái của mình bị người con trai khác lợi dụng, nhất là khi anh ta lại chính là người mà cô ấy từng yêu thương.
Tôi sợ mất cô ấy.
Khi cô ấy nói với tôi rằng muốn chấm dứt hợp đồng, tôi tự hỏi, có phải cô ấy vẫn còn tình cảm với Khải Hưng? Cô ấy vẫn chưa quên được hình bóng của anh ta, nên khi đối mặt với anh ta cô ấy mới trở nên như vậy?
Không cam tâm, tôi muốn nghe lý do từ cô ấy. Nhưng khi nghe cô ấy nói trong nước mắt rằng cô ấy sợ hãi nếu cứ ở bên cạnh tôi sẽ không còn muốn rời xa tôi.
Không muốn rời xa tôi? Cô ấy không muốn rời xa tôi?
Cô ấy yêu tôi!
Đúng là gà mái ngốc nghếch. Đến cách bày tỏ tình cảm cũng ngốc nghếch. Tại sao cô ấy phải rời xa tôi, sẽ không bao giờ có ngày ấy. Cô ấy sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi. Tôi sẽ không để cô ấy rời xa tôi.
Vì tôi cần cô ấy.
Nhưng em vẫn muốn níu kéo, tại sao em lại dùng cả tính mạng của mình để níu kéo. Em đe dọa tôi rằng em sẽ tự tử, rồi em tự tử, tôi sợ hãi rằng vì tôi mà em xảy ra chuyện không hay nên đã chạy đến bên em.
Ở bệnh viện đêm đó, em đồng ý chia tay, nhưng em vẫn muốn tôi ở bên cạnh em vì em sợ bóng tối ở nơi này vì sẽ nhớ đến cái chết của mẹ em khi em còn nhỏ. Tôi hiểu và cũng cảm thấy có lỗi với em nên đã ở lại để an ủi em. Tôi nghĩ rằng đây có lẽ là việc cuối cùng tôi có thể làm cho em.
Nhưng tôi không để ý rằng tôi đã lần thứ hai và lần thứ ba bỏ cô ấy ở một mình mà chạy đến bên em. Với một người hay suy nghĩ như cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ cho rằng tôi vẫn chưa dứt khoát trong tình cảm với em.
Tôi không biết được rằng, tình yêu của chúng tôi vốn rất mỏng manh, lần đó tôi bỏ cô ấy đi, và chính lúc đó tôi đã đánh mất mãi mãi cơ hội để có thể ở bên cạnh cô ấy.
Việc của tập đoàn ngày càng phức tạp, tôi không biết kẻ trong bóng tôi là ai cũng không biết người đó đã mua chuộc những ai và định đưa vấn đề đi đến đâu. Nhưng tôi vẫn phải đề phòng, nguồn vốn dự trù của tôi vẫn không đủ, tôi phải tìm kiếm đối tác ở nước ngoài, chợt nhớ đến cha đỡ đầu của mình hiện đang ở Úc, tôi vội vã rời đi. Có lẽ em đã thực sự suy nghĩ thông suốt, em muốn quay trở về Úc, em xin tôi đưa em đi vì thực sự em không còn quen biết ai nữa. Tôi đã đồng ý.
Nhưng khi muốn gọi điện trấn an cô ấy thì điện thoại của tôi đã biến mất từ lúc nào. Vì công việc bận rộn tôi đã làm một sim khác, nhưng thật đáng trách khi mà đến số điện thoại của cô ấy tôi cũng không nhớ. Tôi chỉ muốn công việc nhanh chóng kết thúc, tôi sẽ về và nói rõ mọi chuyện với cô ấy. Chỉ mong cô ấy chờ đợi tôi.
Mọi việc không được như ý muốn, tôi phải rời Úc để sang Mỹ chỉ để tìm gặp cha đỡ đầu của mình và mong ông hợp tác đầu tư. Nhưng khi mọi chuyện vẫn chưa có tiến triển gì thì tôi nhìn thấy thông tin trên Internet rằng mẹ của cô ấy đã qua đời. Người ta chụp hình cô ấy thẫn thờ trong bộ trang phục trắng toát. Đôi mắt cô ấy chứa đầy mất mát, đau thương và tuyệt vọng. Tôi nghe trong lòng có gì đó vỡ vụn thành từng mảnh và cứa vào trái tim tôi đau nhói khi nhìn thấy cô ấy như vậy.
Vứt bỏ tất cả mọi thứ, tôi chạy như bay về bên cô ấy. Nửa vòng trái đất thật xa, khi tôi ngồi trên máy bay lòng tôi như lửa đốt, và chỉ cần nghĩ đến việc người con gái của tôi đang mòn mỏi trong đau khổ, trái tim tôi như muốn nổ tung. Tôi mong ngóng từng giờ từng phút để được trở về bên cạnh cô ấy. Lúc này có lẽ là lúc cô ấy cần tôi nhất.
Chạy thẳng từ sân bay về nhà tang lễ, tôi sợ hãi khi nhìn cảnh cô ấy đau khổ và khóc vật vã trước linh cữu của mẹ mình. Nhưng người bên cạnh để vỗ về an ủi cô ấy lại không phải là tôi, người ở bên cạnh cô ấy lúc này là Đăng Minh. Anh ta đang ở bên cạnh cô ấy lúc cô ấy đau khổ nhất.
Một người luôn nghĩ rằng mình yêu cô ấy nhưng lại bỏ rơi cô ấy trong lúc cô ấy cần nhất liệu có tư cách để yêu cô ấy hay không? Tôi lo lắng, sợ hãi. Nhưng rồi ánh mắt của cô ấy cũng trả lời cho câu hỏi của tôi. Một kẻ bỏ rơi người mình yêu thương trong lúc người đó đau khổ và tuyệt vọng nhất vốn không có tư cách để nói lời yêu thương với người ấy, nếu có thì đó chỉ là những lời sáo rỗng.
Tôi chỉ biết im lặng đứng cạnh cô ấy. Thiên An của tôi, ánh mắt vô hồn, trái tim đau khổ, nước mắt lại rơi nhưng tôi không an ủi được cô ấy. Tôi chỉ biết đứng nhìn cô ấy đau khổ trước mặt mình. Tôi cảm thấy bản thân thật vô dụng. Một kẻ coi tình yêu là tất cả mọi thứ lại từ bỏ nó để chạy theo đồng tiền. Thật nực cười. Tôi có lỗi với cô ấy. Tất cả những gì tôi làm để níu kéo lại ánh mắt của cô ấy đều vô dụng. Cô ấy có lẽ đã quá thất vọng về tôi.
Bố tôi ngất xỉu, tôi không thể hiểu được nguyên do là gì. Nhưng chắc chắn nó có liên quan đến người đứng đằng sau mọi chuyện đang xảy ra. Tôi muốn ở bên cạnh cô ấy, nhưng bố mẹ tôi cần tôi làm tròn trách nhiệm của một người con, một người thừa kế đối với gia nghiệp của dòng họ. Tôi muốn giải quyết mọi chuyện thật nhanh chóng, rồi sẽ xin lỗi cô ấy. Tôi ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần mọi chuyện ở công ty kết thúc, tôi sẽ có thể quay trở lại bên cạnh cô ấy. Lúc bấy giờ tôi sẽ toàn tâm toàn ý lo lắng và chăm sóc cho cô ấy.
Nhưng lại một lần nữa tôi bỏ lại cô ấy để chạy theo tiền.
Khốn nạn thật!
Nhưng còn khốn nạn hơn nữa khi tôi nghe Thu Ngọc nói rằng vì muốn cứu công ty mà cô đã bị chủ nợ của Estermir — Hoài Anh sỉ nhục cách thậm tệ. Vì cứu công ty mà ngay cả nhìn mặt mẹ mình một lần cuối cũng không thể.
Vì tôi, tất cả là vì tôi mới đúng.
Tôi biết cái tính nghĩa khí, muốn đứng ra giải quyết mọi việc của cô ấy. Cô ấy muốn giúp tôi, thế nên, cô ấy làm tất cả những điều đó vì tôi. Nhưng cô ấy nhận lại được gì? Sự ruồng bỏ từ tôi, bị người khác sỉ nhục, bị người khác coi thường, một nỗi ân hận cả đời khi không thể nhìn mặt mẹ mình lần cuối. Cô ấy là một người coi trong danh dự và tình cảm, tôi biết điều đó. Chính vì thế tôi càng cảm thấy những gì mình khiến cô ấy phải chịu đựng thật quá sức tưởng tượng.
Khi tôi biết Khải Hưng là người đứng sau tất cả, biết được những ân oán đời trước và nỗi đau của anh ta. Anh ta cũng chỉ là một kẻ giống như tôi trước đây, dày vò trong đau khổ của quá khứ, nhưng đáng thương hơn nữa, anh ta còn phải gánh một nỗi thù hận và sống cùng nó. Tôi hiểu ra những gì mà gia đình tôi đã nợ anh ta. Tôi muốn đến để nói chuyện với anh ta.
Nhưng khi đến gặp anh ta, anh ta nhìn tôi rồi cười đau khổ. Anh ta nói rằng anh ta đã từ bỏ việc muốn làm cho Estermir phá sản rồi. Tôi không hiểu anh ta muốn nói gì. Một thời gian dài theo đuổi, một thời gian dài làm mọi việc và bây giờ đích đến đã ở trước mặt. Estermir sắp rơi xuống đáy vực như anh ta mong muốn nhưng anh ta lại muốn dừng lại. Thật hoang đường.
“Tôi dùng sự an nguy của Estermir để trao đổi lấy sự ra đi của Thiên An, cô ấy đã đồng ý rời khỏi anh!” Khải Hưng nhìn tôi dò xét.
Nghe những lời anh ta nói, tai tôi ù đi. Cô ấy lại vì tôi mà chấp nhận ra đi. Tôi không muốn cô ấy ra đi. Tại sao cô ấy lại chỉ vì cứu Estermir mà chấp nhận rời khỏi tôi, cô ấy vì tôi nên muốn rời khỏi tôi hay cô ấy không còn yêu tôi nữa?
Tôi gọi điện cho luật sư, nói ông ta ngay lập tức tuyên bố phá sản Estermir. Estermir không còn nữa, cô ấy sẽ không phải vì cái gì để trao đổi nữa, cô ấy sẽ không phải rời bỏ tôi nữa. Ít nhất như vậy, cô ấy sẽ còn ở bên cạnh tôi.
Tôi có thể mất Estermir, nhưng không thể mất cô ấy.
Tôi chạy điên cuồng khắp mọi nơi để tìm kiếm, cầu mong cô ấy chưa bỏ tôi mà đi. Nhưng tôi không tìm thấy cô ấy ở đâu cả.
Valentine.
Trên con phố tấp nập những đôi tình nhân, tôi chạy đi tìm người con gái tôi yêu. Cầu xin thượng đế, chỉ một lần này thôi, cho tôi tìm thấy cô ấy. Tôi sẽ không bỏ cô ấy một mình nữa. Chỉ một lần này thôi, tôi sẽ nắm chặt tay cô ấy, sẽ không buông cô ấy ra nữa. Sẽ cầu xin cô ấy tha thứ, sẽ không để cô ấy bị tổn thương. Sẽ không để cô ấy phải mỏi mệt, sẽ cho cô ấy một bờ vai vững chắc để cô ấy dựa vào.
Sẽ nói cho cô ấy biết tôi yêu cô ấy đến nhường nào.
Tôi những tưởng cô ấy đã bỏ đi, cô ấy lại xuất hiện trong căn nhà của chúng tôi. Nhưng nụ cười trên môi tôi còn chưa kịp nở thì cô ấy đã đưa cho tôi một lá đơn xin ly dị. Cô ấy nói rằng cô ấy mệt mỏi và muốn chấm dứt.
Tôi sững người.
Cô ấy mệt mỏi. Tôi biết, những gì cô ấy phải trải qua thực sự quá mệt mỏi đối với cô ấy. Tôi là người đã khiến cô ấy mệt mỏi. Nhưng tôi vẫn mặt dày muốn giữ cô ấy ở lại bên mình. Tôi nhận ra tình yêu của mình đối với cô ấy chỉ gói gọn trong hai chữ – ích kỉ.
Tự cười vào mặt mình. Tôi vốn không có tư cách làm xáo trộn cuộc sống của cô ấy. Tất cả những thứ tồn tại xung quanh tôi: công việc, gia đình, sự nghiệp và cả tình yêu của tôi chỉ khiến cô ấy mệt mỏi. Tôi biết người có thể mang lại cho cô ấy hạnh phúc trọn vẹn không phải là tôi, đáng ra tôi không nên tham lam bước vào cuộc sống của cô ấy. Chính tôi làm cho nụ cười tỏa nắng của cô ấy héo khô, chính tôi làm cho đôi mắt của cô ấy rơi lệ. Người con gái đó đã phải vì tôi mà đau khổ. Có lẽ, tôi đã sai ngay từ đầu. Lý do tôi đến với cô ấy hóa ra chỉ vì sự ích kỷ của cá nhân tôi, muốn được cô ấy xoa dịu vết thương của tôi. Chưa một lần tôi bảo vệ được cô ấy. Chưa một lần tôi nghĩ cho cô ấy. Chưa một lần tôi cho cô ấy một tình yêu đúng nghĩa. Tôi căm ghét những kẻ làm cô ấy khóc, nhưng người khiến cô ấy khóc nhiều và bi thương nhất lại chính là tôi.
Nhưng trái tim của tôi hướng về cô ấy. Nó lại gào khóc khi nhận thức được việc cô ấy và tôi sắp chấm dứt và cô ấy sắp ra đi. Trong men rượu, nó lại gào khóc và van xin cô ấy. Xin cô ấy hãy ở lại bên tôi.
Khi tôi đắm chìm trong hạnh phúc, và ảo tưởng rằng tôi đã giữ được cô ấy ở lại cũng là lúc tôi nhận được nụ hôn ly biệt của cô ấy.
“Bình an và hạnh phúc nhé!” Cô ấy dùng những từ ấy và một nụ hôn lên trán tôi để gạt bỏ tôi ra khỏi cuộc đời của cô ấy.
Khi cầm tờ giấy cô ấy để lại, cô ấy nói rằng mong tôi đừng tìm cô ấy nữa, mong tôi hãy buông tha cho cô ấy. Nhưng tôi một lần nữa vẫn muốn níu kéo cô ấy. Chạy thật nhanh để tìm cô ấy. Nhưng khi tôi thấy được bóng dáng của cô ấy cũng là lúc cô ấy bị hai kẻ lạ mặt bắt lên xe.
Những kẻ ấy là ai, chúng muốn làm gì cô ấy.
Dùng chút lý trí và bình tĩnh cuối cùng, tôi gọi điện thoại cho cảnh sát. Nhưng vẫn không yên tâm, tôi vẫn tự mình lái xe đuổi theo bọn chúng. Trong đầu tôi lúc bấy giờ chỉ muốn làm mọi cách để dừng chiếc xe đó lại. Tôi không muốn bọn chúng làm gì cô ấy, tôi không muốn cô ấy bị bất cứ một tổn thương nào nữa.
Khi tôi được người ta bế ra từ chiếc xe và người tôi đẫm máu nằm trong vòng tay của cô ấy tôi mới biết được những điều vừa xảy ra. Cô ấy khóc, máu và nước mắt hòa vào làm một rơi xuống trên gương mặt tôi. Trước đây, tôi coi cái chết như một sự giải thoát. Nhưng lúc này, tôi thực sự sợ cái chết, tôi sợ phải xa rời người con gái này, tôi sợ sẽ không thể nhìn thấy mặt cô ấy nữa.
Tôi thấy trước mắt mình chỉ làm một màu tối đen, nhưng tôi vẫn cảm nhận được mùi hương cỏ dại, mùi hương của cô ấy đâu đây. Rồi tôi cảm thấy mình trôi dạt thật lâu.
Khi tôi tỉnh dậy trong bệnh viện cũng là lúc tôi nghe được cuộc nói chuyện giữa Đăng Minh và cô ấy. Thì ra người bắt cóc cô ấy là Hoài Anh. Và lý do bắt cóc cô ấy lại là vì Estermir phá sản.
Chính tôi là người đã cho Estermir phá sản, vậy có phải chính tôi đã đẩy cô ấy vào nguy hiểm. Nếu tôi không may mắn nhìn thấy cô ấy lúc đó, không biết những kẻ kia sẽ làm gì cô ấy.
Tôi run sợ.
Bàn tay của cô ấy vẫn nắm chặt tay tôi. Cô ấy nói rằng sẽ ở bên cạnh tôi cho tới khi tôi tỉnh lại.
Tôi không muốn tỉnh lại. Thật ngu ngốc, nhưng tôi nghĩ nếu mình không tỉnh lại, cô ấy sẽ ở bên cạnh tôi mãi mãi. Tôi vẫn muốn níu kéo cô ấy. Chỉ cần cô ấy không buông tay tôi, tôi sẽ tham lam giữ cô ấy ở lại.
Nhưng rồi, cô ấy cũng buông tay tôi. Cô ấy quá mệt mỏi rồi. Và cô ấy buông tay tôi.
Tôi còn lý do gì để níu giữ. Một kẻ không thể an ủi cô ấy, không thể mang lại cho cô ấy hạnh phúc, chỉ khiến cô ấy bị sỉ nhục, chỉ khiến cô ấy phải đau lòng, phải khóc đến cùng cực, bỏ rơi cô ấy và đẩy cô ấy vào nguy hiểm có tư cách gì để tham lam giữ cô ấy lại cho riêng mình?
Ở bên cạnh tôi vốn không an toàn cho cô ấy. Tôi giờ sắp trắng tay, mất đi tất cả, lúc bấy giờ những kẻ vốn căm ghét tôi sẽ lại làm phiền cuộc sống của cô ấy. Rồi mọi chuyện sẽ đi đến đâu? Tôi sẽ ôm mãi vọng tưởng hạnh phúc và tình yêu của mình mà khiến cô ấy mệt mỏi như vậy sao. Nụ cười của cô ấy, nét tươi vui của cô ấy sẽ vì tôi mà không bao giờ có thể hiện lên trên gương mặt của cô ấy nữa? Tất cả chỉ vì tôi muốn giữ cô ấy ở lại sao?
Đã đến lúc tỉnh lại rồi, Hoàng Phong ạ!
Có lẽ, đã đến lúc kết thúc.
Vì yêu cô ấy, tôi nên để cho cô ấy ra đi. Chỉ như vậy, Thiên An của tôi mới được an toàn và không mệt mỏi nữa.
Cô ấy buông bàn tay của tôi ra rồi. Và tôi sẽ không níu kéo nữa.
Chỉ cần cô ấy hạnh phúc và bình an, tất cả những gì còn lại với tôi đều không quan trọng.
Chúng tôi, vậy là kết thúc.
***
Ngày cô ấy ra đi. Trời lại đổ mưa. Cơn mưa như ngày đầu tiên bắt đầu mối quan hệ này của chúng tôi, và giờ thì kết thúc nó. Mưa như muốn xóa sạch mọi kí ức và hạnh phúc trong lòng tôi. Tất cả chỉ còn lại nhàu nát, bi thương.
Tôi nghe nói cô ấy đã sang Mỹ để du học. Tôi chỉ nghe nói thôi chứ tôi không muốn điều tra mọi chuyện của cô ấy. Tôi sợ mình sẽ lại không kiềm chế được bản thân mà chạy đi tìm cô ấy. Vậy nên, tôi chỉ sống vùi đầu vào công việc để tìm quên, biến bản thân mình trở nên bận rộn để ngăn chặn mọi ý nghĩ muốn đi tìm cô ấy trở về. Nhưng mỗi khi bóng đêm về, sống trong căn nhà đầy ắp hình ảnh của cô ấy. Tôi lại như một kẻ mất hồn.
Tôi nhớ cô ấy.
Người ta nói rằng, thời gian trôi qua mọi chuyện sẽ phai mờ. Tôi mong điều đó đúng với cô ấy. Nhưng với tôi thì dường như không thể.
Estermir đã phá sản. Tập đoàn cũng tuyên bố giải thể. Estermir vốn có nên móng không bền vững, nó được xây dựng trên máu và nước mắt của kẻ khác, nên số mệnh của nó sẽ có ngày như vậy. Nhưng không có bất kì công ty con nào của Estermir rơi vào tay Vansenter, tôi đã mua lại toàn bộ chúng với danh nghĩa của tập đoàn tài chính John Hemson của bố đỡ đầu người Mỹ của tôi. Chính vì thế cũng có thể coi như cơn sóng gió đối với sản nghiệp của nhà tôi đã qua. Nhưng như thế không có nghĩa là mọi chuyện trong gia đình tôi đều ổn.
Từ khi cô ấy ra đi, mang cả ánh mặt trời trong căn nhà ra đi, gia đình tôi như thiếu đi sức sống. Mẹ tôi trở nên trầm lặng hơn trước. Tôi biết nguyên nhân là vì cuộc hôn nhân hợp đồng của tôi và cũng vì bố.
Khi Thiên An đi được một thời gian, tôi nghe lén được một đoạn nói chuyện của mẹ và bố trong phòng làm việc của bố.
Mẹ nói rằng: “Mình không nhìn thấy chúng nó yêu nhau thế nào sao? Mình không nhìn thấy con bé chạy đôn chạy đáo mọi nơi chỉ để giữ lại sản nghiệp cho mình sao? Một lần đối với Thái Đức chưa đủ hay sao? Hay mình phải thấy chúng nó chết cùng nhau lúc đó mình mới tin rằng chúng nó yêu nhau. Phải, ngày đó chính em đã đồng ý để Linh và Đức đi với nhau đấy. Tình yêu của chúng nó vô tội mà!…” Giọng mẹ nức nở: “Mình làm em thất vọng quá!”
Khi mẹ bước chân ra gần đến cửa, tiếng mẹ lại một lần nữa vang lên:
“Mình quên rằng em cũng chỉ là một cô gái bình thường trước khi quen mình sao?”
Bố vẫn không nói gì. Có lẽ trong đầu ông đang có một thứ gì đó mà khó có một ai có thể thay đổi được. Đó là nỗi lo sợ người ta đến với mình chỉ vì lợi ích chứ không phải vì tình cảm.
Nhưng cuộc nói chuyện này đã làm cho tôi hiểu thêm ra những điều mà tôi nợ cô ấy. Thì ra sống bên cạnh tôi, cô ấy chưa có lấy một ngày hạnh phúc mà giờ tôi còn biết khi ấy cô ấy đã bị bố khinh thường thế nào. Lại là “môn đăng mộ đối”, khái niệm này thật khiến cho nhiều người tổn thương quá rồi. Chị tôi, anh Thái Đức và cả cô ấy nữa.
Rốt cuộc, tiền bạc là gì?
Tôi mở một công ty thời trang áo cưới mới. Thừa kế những thành công của Estermir trước đây, công ty quy tụ được một đội ngũ thiết kế tuyệt vời, một Giám đốc Marketting giỏi nên làm ăn rất phát đạt. Tôi thích công ty này, nhưng chưa một lần đặt chân đến. Tôi sợ tôi sẽ lại nghĩ đến cô ấy mỗi khi bước chân vào đó.
Tôi không mở lòng với ai cả. Tôi không đủ tự tin để có thể yêu ai ngoài cô ấy. Trái tim tôi vẫn chưa phút giây nào hết yêu cô ấy.
Vậy mà đã gần 4 năm trôi qua, tôi sống thiếu cô ấy. Phải nói là tôi tồn tại thiếu cô ấy mới đúng. Cuộc sống của tôi trong khoảng thời gian ấy thật tẻ nhạt. Anh Quân đôi lần đến nói chuyện với tôi, đôi khi uống rượu tâm sự cùng tôi.
Hôm nay, cậu ấy lại đến.
Chúng tôi uống rượu, nhưng rồi chỉ ngồi trầm ngâm mà không nói gì. Cậu ta nhìn cặp nhẫn được lồng vào dây và đeo ở cổ tôi rồi lên tiếng:
“Cậu còn yêu cô ấy như vậy sao không đi tìm cô ấy?”
Tôi thực sự không biết trả lời cậu ta thế nào. Chỉ nhún vai cười nhạt.
Tìm cô ấy thì sao chứ, mọi chuyện có thể thay đổi được không? Cô ấy đã muốn từ bỏ tức là không còn muốn ở bên cạnh tôi nữa. Tôi chỉ muốn cô ấy được hạnh phúc, không muốn cô ấy mệt mỏi. Chỉ cần cô ấy hạnh phúc, tôi có thế nào cũng chẳng sao.
Chúng tôi lại không nói gì. Cuối cùng cậu ta chán nản đứng lên vỗ vỗ lên vai tôi, trước khi bỏ ra về, cậu ta lại lên tiếng:
“Cậu sẽ hối hận, nhóc à!”
Cậu ta đi khuất. Tôi lại ngồi một mình trong ngổn ngang suy nghĩ.
Không phải, tôi đã hối hận.
Tôi hối hận vì chưa lần nào nói cho cô ấy biết rằng tôi yêu cô ấy. Chưa bao giờ nói cho cô ấy biết rằng cô ấy quan trọng với tôi đến thế nào trước khi cô ấy buông tay và chúng tôi kết thúc. Tôi cũng muốn nói với cô ấy rằng thật oan ức khi phải kết thúc như vậy.
Nhưng có lẽ bây giờ đã không có cơ hội nữa rồi. Tất cả đã là quá khứ với cô ấy, chỉ còn một thằng ngốc là tôi vẫn muốn níu giữ nó mà thôi.
Nếu định mệnh cho tôi một cơ hội nữa để có thể bước vào cuộc đời cô ấy, một lần được đến gần cô ấy, chỉ cần một mối dây liên kết dù chỉ là mỏng manh thôi, tôi sẽ thử cố gắng một lần nữa. Sẽ cố gắng để có thể nói hết tất thảy những điều chưa nói với cô ấy.
Người ta nói rằng, định mệnh là một vòng tròn, chưa chắc khi phá vỡ nó là có thể thoát được nó.
Tôi muốn một lần tin vào điều đó.
Đôi khi, chỉ cần làm những việc để mình không phải hối hận là được. Phải không?
Nhưng rồi tôi lại cười chán nản. Phải cố gắng thế nào và tìm đâu ra mối dây liên kết đấy bây giờ? Số phận này, có khi nào mỉm cười với tôi không?
Trên thế giới này vẫn chỉ tồn tại một cái gọi là bi thương, phép màu chỉ có trong những câu chuyện cổ tích mà thôi.
Thả mình nằm xuống ghế sô pha. Hình ảnh của cô ấy lại hiện lên trong đầu tôi. Tôi lại nhớ cô ấy.
Một cơn gió bỗng thổi vào phòng, mang theo cái mát lành trong trẻo xua đi hơi rượu nồng đượm, chiếc chuông gió treo bên cửa sổ kêu leng keng.
Bỗng nhiên, chuông điện thoại của tôi reo lên.
Nhìn vào màn hình, tôi sững người.
“Gà mái khóc nhè” đang gọi…
Cô ấy gọi cho tôi sao? Sau gần 4 năm?