Thời gian thấm thoát trôi, vậy là đã gần 4 năm kể từ khi cô và hắn chia tay. Nhưng kí ức của ngày ra đi vẫn như dày vò cấu xé tâm hồn cô. Đến bây giờ cô vẫn chưa thể nào quên được.

Ngày hôm ấy, khi cô quyết định sẽ ra đi cũng là lúc hắn tỉnh dậy. Khác với con người hắn trước đó, đôi mắt hắn băng giá và lạnh lẽo. Cô mừng rỡ khi thấy hắn tỉnh lại, nhưng rồi hắn chỉ nhìn cô bằng ánh mắt vô hồn. Ban đầu cô không để ý lắm đến ánh mắt của hắn, nhưng khi chạy sang bên phòng bà chủ tịch báo tin và quay về thì cô thấy người đang ân cần chăm sóc hắn là Thiên Ân. Ánh mắt trìu mến hắn nhìn cô ấy khiến trái tim cô như bị ngàn vạn mũi tên xuyên qua. Hắn vốn không yêu cô, cô mãi mãi vẫn là một cái bóng của người con gái ấy, dù đã biết như vậy nhưng cô vẫn đau lòng. Vậy mà khi hắn cứu cô, cô lại ảo tưởng rằng hắn cũng có chút tình cảm với cô. Cô lại tự cười khẩy bản thân mình. Cô nên rời đi thật rồi, nếu tiếp tục ở lại, cô sẽ đau đớn đến chết mất.

Đăng Minh đến bệnh viện lúc cô lấy hết dũng khí để bước tới trước mặt hắn và nói với hắn rằng cô phải đi rồi, sẽ không làm phiền cuộc sống của hắn nữa. Hắn không ngẩng lên nhìn cô mà chỉ nói với cô rằng:

“Nên thế!”

Chỉ hai từ vẻn vẹn. Không chút luyến tiếc hay níu giữ. Hắn gạt bỏ cô ra khỏi cuộc đời hắn. Hắn không còn cần cô nữa rồi. Không thể trách hắn, làm sao người ta có thể luyến tiếc một người hại mình mất hết cả sự nghiệp và hại mình suýt mất mạng cơ chứ. Có lẽ hắn đã hiểu ra, nhưng tại sao hắn lại lạnh nhạt đến như thế?

Cô nắm chặt bàn tay mình, cố tỏ ra bình thản, cô nói với hắn, mong hắn hãy sống tốt rồi bước nhanh ra ngoài. Cô cùng Đăng Minh đi thật xa phòng bệnh của hắn. Lúc này đôi chân của cô bỗng trở nên mềm nhũn, cô ngồi phệt xuống hành lang bệnh viện và khóc thảm thương. Đăng Minh chỉ ngồi bên cạnh cô mà không nói gì, hắn ôm cô vào lòng và vỗ về.

Hắn đã từ bỏ cô rồi. Dù biết rằng hắn làm thế là đúng, bởi cô là người hại cuộc đời hắn bi thảm đến mức này. Nhưng tại sao cô đau đớn như vậy. Cảm giác như linh hồn mất đi, thể xác chỉ còn là một chiếc bình trống rỗng.

Cô thu xếp và nhanh chóng sang Mỹ. Cô sợ hãi rằng nếu cứ ở lại cô sẽ không kiềm chế được bản thân mà chạy đi tìm hắn. Vậy nên cô đã cùng Đăng Minh sang Mỹ. Cô muốn tìm một chốn bình yên để vỗ về trái tim của mình. Có lẽ ra đi là một lựa chọn đúng đắn.

Những ngày mùa xuân nơi đây, cô thẫn thờ ngồi trong công viên trước nhà như một kẻ mất hồn. Nước mắt cũng không thể rơi được nữa. Trong lòng cô vẫn còn chút hi vọng hắn sẽ đi tìm cô nhưng rồi thời gian cũng giết chết những hi vọng ấy, còn lại có lẽ cũng chỉ là đau đớn và mòn mỏi.

Lúc cô tưởng chừng như mình đã không còn gì để có thể bấu víu mà sống cũng là lúc cô phát hiện cô đã mang thai. Ban đầu cô không hề để ý vì cho rằng những cơn nôn khan chỉ là do cô ăn uống thất thường và bệnh dạ dày của cô lại bắt đầu tái phát. Nhưng sau khi bị Đăng Minh lôi đến bệnh viện để khám thì cô mới phát hiện ra mình đang mang một hình hài bé nhỏ.

Cô bỗng cảm thấy có lỗi với nó. Có một người mẹ vô tâm không biết chăm sóc bản thân thế này, số nó thật khổ.

Đăng Minh một lần nữa nổi giận lôi đình, tên đó muốn đi tìm Hoàng Phong để nói về việc này. Nhưng cô ngăn tên đó lại. Hoàng Phong đã không cần mối quan hệ với cô, hắn sao có thể cần đứa bé. Cô có quyền gì mà lại một lần nữa can thiệp vào cuộc đời hắn, sẽ tranh giành sao? Rồi mọi chuyện sẽ đi đến đâu? Lại một vòng luẩn quẩn không có hồi kết khiến cho mọi người mệt mỏi và người tổn thương nhiều nhất sẽ chính là đứa bé này.

Tất cả mọi đau khổ, xin dừng lại ở cô thôi.

“Ngươi muốn sinh đứa bé?” Đăng Minh nhìn cô nghi hoặc.

Cô đã suy nghĩ, đứa bé vốn vô tội mà. Nó chỉ là một đứa trẻ tội nghiệp mà thôi. Cô không đủ nhẫn tâm để vứt bỏ nó chỉ để giải thoát cho bản thân. Cô không đủ độc ác để có thể giết chết con của mình. Đứa bé này, sẽ là điểm tựa cho cô tiếp tục tồn tại. Cô sẽ sống vì nó.

Ngày sinh Nấm cũng là ngày mà một năm trước đây cô cùng hắn làm lễ cưới. Đôi mắt cô lại u buồn khi nghĩ về quá khứ ấy. Trong lòng cô đã từ bỏ hoàn toàn hi vọng về người con trai ấy, nhưng những gì trong quá khứ vẫn dày vò cô đau đớn, cùng cực.

Nhưng khi nhìn thấy thân hình bé bỏng bụ bẫm của Nấm, cô lại cảm thấy mình được an ủi phần nào. Nó cất tiếng khóc, nó cần sự chăm sóc của cô. Đứa bé này, có lẽ là một món quà quá lớn mà thượng đế ban tặng cho một kẻ không xứng đáng như cô.

Cô mỉm cười, nụ cười yếu ớt đã tắt từ lâu lắm trên khuôn miệng nay hé nở.

Chào con, thiên thần của mẹ!

***

Cô và Nấm chỉ ở Mỹ cho đến khi Nấm được hơn một tuổi. Cô thu xếp để về nước. Cô đang làm một dự án cho công ty sản xuất rượu nho của Mỹ nên cô đã về Đà Lạt để nghiên cứu và thử nghiệm các giống nho mới ở đây.

Bước xuống sân bay. Mọi thứ dường như không mấy thay đổi so với lúc cô ra đi nhưng bản thân cô thì đã đổi khác quá nhiều. Chỉ có một thứ đó là vết thương trong lòng cô vẫn chưa thể lành lại. Có phải do cô quá cố chấp nên không buông bỏ được quá khứ hay không?

Cô nghe ngóng được tin tức của hắn. Cô biết được rằng Estermir đã tuyến bố giải thể và toàn bộ các công ty con đã được tập đoàn tài chính John Hemson mua lại. Cuối cùng Vansenter cũng không thể mua được Estermir, nhưng bị một tập đoàn khác mua cũng chẳng khác là mấy. Gia đình hắn đi đến bước đường này cũng là do cô. Trong lòng cô nỗi áy náy vẫn chưa khi nào nguôi. Không biết hắn bây giờ thế nào? Có sống tốt không? Nhưng rồi những suy nghĩ le lói ấy bị cô gạt đi nhanh chóng. Cô chán nản leo lên taxi và đi thẳng về Đà Lạt.

Những ngày tháng bình yên lặng lẽ trôi qua. Nấm của cô đã gần ba tuổi rồi, càng lớn nó càng thông minh, đáng yêu. Nhưng cô cũng đến là bực mình vì nó bắt đầu biết hỏi đủ thứ trên đời. Với cái giọng bi bô, nó suốt ngày hỏi về bố mình. Cô không biết trả lời với nó thế nào cũng chỉ nói qua loa để nó không bị tổn thương, nhưng đôi khi cô cũng chạnh lòng vì những câu hỏi của nó. Chưa hết, nó suốt ngày đòi ăn cháo củ cải chỉ vì một lần cô hàng xóm mang sang cho nó ăn. Ban đầu nó chỉ hỏi củ cải trông như thế nào, nhưng khi cô mang cho nó xem một củ cải trắng thì nó nhất quyết đòi cô nấu cháo củ cải mỗi ngày cho nó, còn một mực đòi cô gọi nó là củ cải thay vì Nấm. Cô phải mua cho nó một cái củ cải bông để dỗ mãi nó mới nguôi ngoai không bắt cô gọi bằng củ cải nữa. Cô không biết cái khẩu vị cũng có thể di truyền. Điều này đôi khi lại làm cô nhớ đến hắn.

Những ngày gần đây, Nấm đi học về thì thường lúi cúi chơi rồi cười một mình. Không biết ai đã dạy nó xếp lê-gô và đọc truyện. Ban đầu cô hỏi nó có phải cô giáo dạy hay không, nó chỉ cười và nói đó là bí mật.

Nhóc con bé như cái kẹo thì có bí mật gì chứ.

Hôm nay, cô có một cuộc họp với đồng nghiệp nhưng cuối cùng cuộc họp bị dời sang tuần sau vì họ không chuẩn bị kịp tài liệu. Cô muốn đi đón Nấm nhưng khi bước ra khỏi nhà thì đầu óc hơi choáng váng, cô định vào nhà uống viên thuốc rồi sẽ đi đón Nấm. Nhưng cô nghe thấy tiếng trẻ con đi học về rộn ràng một góc đường. Có lẽ Nấm đã được các bác phụ huynh khác đưa về. Cô leo lên ban công để nhìn xem nó đã về chưa thì thấy nó đang được một người kiệu trên vai.

Là Hoàng Phong.

Cô sững người nhìn hắn cùng Nấm đang tiến gần về phía ngôi nhà của cô. Dáng người ấy, nụ cười ấy cô dường như đã không còn nhớ rõ, nhưng sao bây giờ nó lại hiển hiện trong đầu cô. Hắn nhìn gầy hơn và có vẻ mệt mỏi, nhưng hắn lại đang cười đùa rạng rỡ với Nấm. Nhìn thấy hắn, những hình ảnh về con người lạnh lẽo ngày hắn đẩy cô ra đi lại ùa về. Tim cô lại như cảm thấy đau xót.

Nhưng tại sao hắn có thể biết được mà đến đây? Tại sao hắn lại tìm được Nấm? Tại sao hắn có thể biết sự tồn tại của Nấm? Cô vốn không muốn cho hắn biết. Cô không muốn ràng buộc hắn vì bất cứ điều gì. Cô đã lựa chọn rời đi tức là muốn cho hắn được một cuộc sống không bận tâm, lo lắng. Trong lòng cô hiện lên nỗi băn khoăn.

Nhưng bên cạnh đó là sự giận dỗi. Hắn không đi tìm cô sau ngần ấy thời gian mà giờ lại xuất hiện ở đây sao. Tại sao hắn lại đi cùng Nấm? Không phải hắn muốn mang Nấm đi chứ? Hắn muốn gì?

Không ngăn được cảm xúc của mình, cô vội vàng chạy ra ngoài để bắt Nấm đi vào trong nhà. Cô đã đồng ý từ bỏ tình yêu với hắn để đánh đổi cho hắn tất cả mọi thứ. Nhưng Nấm thì cô không thể để hắn mang đi. Cô không muốn điều đó. Hắn muốn lấy đi chỗ dựa cuối cùng của cô nữa sao?

Cô biết hắn chỉ cần nhìn Nấm thì sẽ biết nó là con của hắn bởi Nấm nhìn giống hệt hắn trong tấm hình khi còn nhỏ. Sợ hãi, cô nói với hắn rằng nó không phải con hắn nhưng hắn cũng biết là cô chỉ đang nói dối. Hắn hỏi rằng tại sao cô lại không nói với hắn?

Nói ra thì sao? Mọi việc có thể quay về như ban đầu không? Khi chia tay với hắn cô nào biết rằng cô đã có thai, chẳng lẽ khi phát hiện ra điều đó cô lại nói với hắn và mặt dày quay trở lại tìm hắn. Như vậy có được không, cô hại hắn sống khổ sở như vậy hắn sẽ chấp nhận sao? Đấy là chưa kể hắn không hề yêu cô thì sao hắn có thể yêu thương đứa con của cô. Cô không muốn Nấm trở thành một đứa trẻ đáng thương khi phải sống trong một gia đình mà cha của nó không hề yêu mẹ của nó.

Chính vì thế cô không muốn gặp lại hắn. Cô nói với hắn, xin hắn hãy buông tha cho cô, cô đã đủ mệt mỏi về quá khứ rồi, cô không muốn ngay cả hiện tại cũng phải đối mặt với những kí ức đấy nữa.

Nhưng hắn lại nói với cô rằng:“Nếu biết, tôi sẽ giữ em lại, sẽ không để em đi như vậy!”

Cô sững người.

Trong lòng cô đang rất rối ren. Cô không hiểu những lời hắn nói là gì. Người đã đẩy cô đi một cách tàn nhẫn, không hề níu kéo, không hề tìm kiếm mà lại có thể nói ra những lời đó sao.

Những lời đó làm cho cô bỗng chốc cảm thấy tủi thân. Những lời hắn nói có phải nếu biết cô có thai hắn sẽ chịu trách nhiệm hay không?

Cô không cần hắn chịu trách nhiệm. Nếu chỉ vì trách nhiệm mà giữ cô ở lại thì cô lại càng bi thảm. Sống với một người đàn ông chỉ vì anh ta có trách nhiệm với đứa con của mình. Như vậy không phải là sống, mà là tù ngục. Cô không đủ bản lĩnh để có thể sống với một người đàn ông không yêu mình.

Nhưng nghĩ đến việc hắn chưa bao giờ yêu thương mình. Nỗi ám ảnh về một cái bóng trong quá khứ lại hiện lên trong đầu cô. Cô lại tự trách mình, nếu ngày đó cô không ảo tưởng hi vọng thì có lẽ hiện tại không phải đau lòng thế này.

Hắn vẫn còn có thể khiến cô đau lòng đến như vậy sao? Dường như cô vẫn còn tình cảm với hắn. Dù cô đã cố gạt bỏ nhưng nó vẫn tồn tại đâu đó trong lòng cô. Bốn năm, cô tưởng mình đã quên hết tất cả, nhưng khi nhìn thấy hắn, cô lại cảm giác có gì đó cắn xé trong lồng ngực. Đau đớn chưa đủ để cô buông xuôi tình cảm này sao? Bản thân cô thật là kém cỏi.

***

Những ngày sau đó, cô cố gắng tự trấn an bản thân. Có lẽ những gì cô cảm thấy chỉ là những tàn dư của quá khứ và bỗng chốc những thứ ấy ùa về khi nhìn thấy hắn. Tất cả chỉ có đau thương và tiếc nuối chứ không còn cảm giác gì khác. Chính vì thế nên có lẽ cô không còn tình cảm với hắn nữa. Hơn ba năm qua cô đã xác định là như vậy. Và chắc chắn là vậy.

Nhưng những ngày này Nấm thường hay trưng ra trước mặt cô một bộ mặt tiu nghỉu. Nó muốn nói gì với cô nhưng rồi lại phụng phịu không chịu nói khi cô cất tiếng hỏi. Cô thấy lạ là tại sao những ngày này nó lại ngoan ngoãn ăn cháo và uống sữa như vậy, cô hỏi xem có phải nó bị bệnh hay không, nó thở dài thườn thượt như một ông cụ non và đi vào phòng đi ngủ. Cô đi vào và nằm vỗ lưng cho nó, xong nó quay ra nhìn cô nói:

“Mẹ đừng ghét bố, tội nghiệp bố!” Nói xong nó lại quay mặt vào trong và nằm im.

Cái thằng nhóc này, thì ra đã nghe lén cô nói chuyện với hắn. Nghe lén chuyện của người lớn là không tốt, đáng bị mắng mà. Nhưng nhìn thấy nó như vậy, cô thấy thương hại nó. Vì cô mà nó không có bố. Vì cô mà nó phải chịu nhiều ánh mắt xoi mói từ người khác. Tâm hồn non nớt của nó, chắc sẽ bị tổn thương.

“Con thích bố lắm à?” Cô lên tiếng hỏi nó.

Nó hí hửng mở tròn mắt, mặt sáng rỡ gật đầu, xong nó nhìn thấy cô đang nhăn mặt cô thì lại lắc đầu rồi nó lại tiu nghỉu chui vào lòng cô. Thằng nhóc này, biết nhìn sắc mặt người khác cơ đấy. Nhìn nó như vậy, cô lại càng đắn đo suy nghĩ. Cô không muốn Nấm bị tổn thương. Nhưng nhìn cách hắn đối xử với nó có lẽ hắn cũng có tình cảm với nó. Cô tự hỏi, nếu hắn lại quay trở lại gặp Nấm, cô sẽ cho hắn gặp chứ? Dù cô không muốn gặp hắn nhưng tình cảm của Nấm dành cho hắn cũng là chân thật, nó khao khát được bố yêu thương, cô biết điều đó.

Nhưng hắn có đến nữa không, sau những lời hôm đó cô đã nói với hắn?

***

Nhưng cô đã sai lầm. Có lẽ hắn sẽ không tới nữa. Từ sau buổi chiều hôm ấy, hắn không còn đến gặp Nấm nữa. Cũng tốt, không phải gặp hắn, cô cũng đỡ cảm thấy khó chịu. Nhưng nhìn Nấm cứ chiều chiều đi học về lại ngoái trước nhìn sau tìm kiếm, cô chỉ biết ôm lấy nó mà an ủi.

Cô quyết định gửi Nấm về ở với bố một vài ngày để nó có thể vui chơi mà quên đi hắn.

Cũng đã được một tuần, cô quyết định đến đón Nấm. Cô thực sự nhớ nó đến không chịu nổi. Nhưng khi vừa đặt chân về nhà, cô lại gặp Thiên Phúc. Hôm nay nó cũng ở nhà.

Thiên Phúc giờ đã là một Giám đốc Marketing của một công ty thời trang nổi tiếng. Thỉnh thoảng nó cũng hỏi han cô một số vấn đề về chiến lược quảng bá sản phẩm, nó còn mang những bản thiết kế của cô để làm mẫu. Cô không ngờ được là những thứ mình vẽ có thể được sản xuất thành sản phẩm thực tế.

Trước đây, cô có một ước mơ là sẽ đi du học một trường đại học ở Úc để trở thành một nhà thiết kế thời trang. Nhưng có lẽ do những xô đẩy của cuộc sống, cô không thể thực hiện ước mơ đó. Nhưng rồi, cô vẫn không thể buông bỏ ước mơ ấy của mình, nên những lúc rảnh rỗi, cô lại cầm bút và vẽ những gì cô có thể tưởng tượng ra, không ngờ có ngày cô có thể trở thành nhà thiết kế.

Thiên Phúc đưa cho cô một tấm thiệp mời, ngày mai là kỉ niệm 3 năm ngày thành lập công ty của nó. Mọi nhà thiết kế đều được mời đến tham dự. Nó mong cô sẽ đi dự. Cô thực sự không muốn đi chút nào. Nhưng nó cứ năn nỉ ý ới rằng nó đã lỡ nói với mọi người trong công ty rằng nhà thiết kế sản phẩm mới nhất chính là người nhà của nó nên cô bắt buộc phải đi để nó không bị mất mặt.

Thế nên, lúc này cô đang có mặt ở trước công ty của nó. Bước đến đây làm cô nhớ đến Estermir. Những ngày kỉ niệm thành lập công ty trước đây cô cũng chạy đôn chạy đáo để lo lắng mọi việc. Thời gian trôi nhanh quá và giờ thì Estermir đã là dĩ vãng. Thời gian thay đổi, mọi vật xoay chuyển, lòng người đổi thay. Con người ta, dù cố gắng đến mấy cũng không bao giờ níu giữ được thời gian.

Cô cùng Thiên Phúc bước vào trong, mọi người khi biết cô là nhà thiết kế T.A thì vui mừng chào đón. Cô vui vẻ đáp lại sự nhiệt tình từ phía mọi người. Cô đi khắp khu trưng bày mẫu thiết kế của công ty trong suốt ba năm qua, sững người khi thấy bộ trang phục mình thiết kế được đặt ở một vị trí trang trọng. Nhưng điều đó không quan trọng bằng việc thấy người mẫu mặc nó lại chính là Thiên Ân. Cô hỏi qua thì biết được Thiên Ân đã trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng trong nước, cô ấy hiện đang là người mẫu chính của công ty.

Thế giới này dường như quá nhỏ bé rồi. Cuối cùng cô và cô ấy lại một lần nữa xuất hiện ở cùng một nơi. Nhưng lúc này, có lẽ sẽ không phải là để tranh giành một người con trai nữa. Hắn ta đã quay trở về bên cạnh cô ấy còn cô là kẻ thất bại.

Cô nhanh chóng chọn cho mình một vị trí ngồi trong hội trường, cô không quan tâm lắm đến sự kiện này nên chọn một vị trí khuất để ngồi.

Những nghi thức của buổi lễ diễn ra nhanh chóng. Nhưng có một bất ngờ là cô lại được mời lên sân khấu để nhận kỉ niệm chương cảm ơn từ công ty. Cô bối rối nhưng cuối cùng cũng đi lên sân khấu để đứng. Từ vị trí này, cô có thể nhìn bao quát toàn thể hội trường nhưng do ánh đèn sân khấu chiếu ngược nên mọi thứ ở dưới không được rõ ràng cho lắm. Một người được giới thiệu là Tổng Giám đốc của công ty đại diện để cảm ơn cô. Người này còn nhấn mạnh cô chính là nhà thiết kế T.A đã làm nên chiếc váy cưới được yêu thích nhất trong mùa cưới vừa rồi, và không quên mời cô phát biểu cảm tưởng.

Thật biết làm khó người khác. Cô vốn không hào hứng lắm với buổi lễ này. Cô đến đây chỉ đơn giản vì em trai của cô hết nước năn nỉ. Thế nên, cô chẳng có cảm xúc gì nhiều để có thể phát biểu cảm tưởng. Nhưng vị Tổng Giám đốc này vẫn nhiệt tình mang micro đến đưa cho cô.

Cầm lấy micro, lúc này cô thực sự không biết nói gì. Chỉ nghĩ rằng sẽ cảm ơn, chúc mừng qua loa một vài câu rồi đi xuống. Cô lia mắt một vòng, cô thấy người đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên và nổi bật nhất chính là Thiên Ân. Cô ấy nheo mắt nhìn cô. Cuối cùng, cô và cô ấy lại chạm mặt nhau. Muốn tránh cũng không được. Số phận quả thật là một vòng luẩn quẩn đầy những rắc rối.

Cô nói nhanh chóng và định bước xuống thì lại nghe thấy tiếng từ Tổng Giám đốc công ty nói cô hãy nán lại sân khấu để nhận kỉ niệm chương của công ty. Cô đành đứng lại trên sân khấu. Và người được mời lên để trao kỉ niệm chương cho cô là Chủ tịch hội đồng quản trị của công ty.

Cô vốn không chú ý lắm đến người này, chỉ biết rằng ban nãy mọi người trong hội trường có đứng lên ngài chủ tịch, người đứng ra thành lập công ty. Cô lúc ấy cũng lịch sự đứng lên vỗ tay, rồi mọi người lại cùng nhau ngồi xuống và cái vị chủ tịch kia nhanh chóng đi vào quên lãng trong tâm trí cô.

Nhưng lúc người đó từ phía dưới từ từ tiến lên. Trước mắt cô lại hiện lên một dáng người quen thuộc. Cô tưởng rằng chỉ là ảo giác, cô cố gắng nheo mắt để nhìn rõ hơn. Người đó đi đến trước mặt cô và nhìn cô bằng ánh mắt đượm buồn mang đầy u uất.

Hoàng Phong chính là chủ tịch của công ty này sao?

Khi hắn cầm kỉ niệm chương vào trao cho cô. Đầu óc cô lại trở nên mụ mị. Tại sao cô vẫn cứ quẩn quanh bên cạnh hắn như vậy mà cô không hề hay biết? Tự cười bản thân mình. Một kẻ bỏ đi như cô cuối cùng vẫn không chấm dứt được hết mọi thứ với hắn. Cô là nhà thiết kế cho công ty áo cưới của hắn mà không hề hay biết. Bỗng nhiên, cảm giác sợ hãi lại trỗi dậy trong cô. Cô cảm thấy lo lắng, có khi nào một lần nữa cô sẽ phá hủy công ty này. Phá hủy tâm huyết của hắn?

Nhanh chóng bước xuống khỏi sân khấu. Cô không muốn nán lại bên cạnh hắn một chút nào nữa. Nhưng khi cô chưa kịp về đến vị trí của mình, thì cô lại nghe thấy giọng nói của hắn vang lên khắp hội trường.

Hắn nói lời cảm ơn tới toàn thể nhân viên công ty. Hắn nói rằng, hôm nay có một điều đã khiến hắn bất ngờ và làm hắn hãnh diện. Mọi người xì xầm không biết hắn đang nói về điều gì thì giọng hắn lại tiếp tục vang lên:

“Tôi đã tự hứa với bản thân mình rằng, nếu số phận này cho tôi một cơ hội nữa, tôi sẽ nói hết những gì trong lòng tôi, dù sau đó có thể sẽ thất bại, nhưng ít nhất tôi sẽ không hối hận!”

Câu nói của hắn càng làm cho hội trường bùng nổ. Mọi người đều quay sang bàn tán không biết những lời vừa rồi của Hoàng Phong là có ý gì? Người ta bảo rằng hắn muốn gây dựng lại Estermir một thời nên đã hạ quyết tâm như thế, chính vì vậy nên khi nhìn thấy công ty làm ăn tốt hắn mới xúc động nên nói thế.

Cô cũng không hiểu, rốt cuộc, hắn muốn nói điều gì? Có phải chỉ đơn giản là nói về công ty hay không? Sao bỗng nhiên cô có cảm giác hắn như đang nói với cô. Nhưng hình ảnh về Thiên Ân khiến cô gạt phắt mọi suy nghĩ le lói đó. Tại sao con người cô không thể thay đổi một chút dù thời gian đã qua dài đến vậy?

Cô không dám suy nghĩ nhưng thực sự câu nói của Hoàng Phong ám ảnh cô rất nhiều. Có lẽ vì trong câu nói ấy có ẩn chứa một lời khích lệ mà hắn đã nói với cô từ lâu lắm. Nhưng rồi, dù có suy nghĩ thì mọi chuyện vẫn không thể thay đổi được gì. Hắn vẫn chỉ là một người đi ngang qua đời cô mà thôi.

Cô không nán lại ở đó thêm nữa, cô bước ra khỏi hội trường và ra về.

***

Cuối tuần này, lớp Nấm có một chuyến picnic kết hợp chào mừng Tết trung thu cho các bé trong lớp, nhìn Nấm háo hức chuẩn bị mọi thứ, cô cũng cảm thấy vui vẻ hơn. Lớp Nấm muốn mời thêm phụ huynh cùng đi để có thể giúp đỡ nhà trường quản lý các bé. Cô cũng không bận bịu gì lắm nên cô đồng ý đi theo. Cũng bởi vì, không có người để ý, Nấm sẽ ăn đủ thứ bậy bạ dẫn đến đau bụng.

Đăng Minh hào hứng chạy sang hỏi cô và Nấm muốn tổ chức Trung thu thế nào, tên đó còn hỏi Nấm có thích đi rước đèn hay không nhưng cuối cùng nó chỉ nhìn tên đó bằng ánh mắt lạnh tanh và đáp rằng không thích. Từ khi Hoàng Phong xuất hiện, nó ngày càng tỏ ra khó chịu với Đăng Minh. Có lần cô mắng Nấm vì thấy nó làm như vậy là vô lễ với người lớn thì nó lại quay sang mếu máo và nhìn cô bằng ánh mắt oán trách. Những lúc ấy, Đăng Minh lại cười xuề xòa rồi mắng cô vì đã bắt nạt nó, hắn bênh nó rồi xoa xoa đầu nó nhưng nó vẫn không lấy làm vui vì được bênh và vẫn giữ vẻ gườm gườm nhìn Đăng Minh.

Ngày cuối tuần ấy, Đăng Minh cũng muốn đi theo để giúp đỡ. Nhưng nhìn thấy Nấm tỏ ra không thích nên hắn lại kiếm một cái cớ rồi ở nhà. Nhìn hắn quan tâm cô như vậy, cô lại cảm thấy áy náy.

Trước đây, khi Nấm được một tuổi, Đăng Minh đã từng cầu hôn cô, hắn mong cô đừng trở về nữa mà hãy ở lại bên hắn. Tình cảm của hắn dành cho cô rất chân thành, hắn nói rằng sẽ ở bên cạnh và chăm sóc cho hai mẹ con cô. Lúc bấy giờ, cô thực sự không thể vì ích kỷ bản thân mà chấp nhận lời cầu hôn của hắn. Vì thực sự, cô vẫn chưa thể quên được Hoàng Phong. Nếu không có yêu thương mà đồng ý làm vợ hắn sẽ chỉ là lợi dụng hắn. Cô không làm được điều đó.

Khi cô cười ái ngại và định mở miệng từ chối. Tên ấy lại vội vàng lên tiếng. Hắn nói rằng cô đừng từ chối vội, hắn xin cô hãy suy nghĩ về lời cầu hôn của hắn. Hắn sẽ chờ đến một ngày cô đồng ý đến bên hắn. Hắn sẽ cố gắng để có được tình cảm của cô.

Nhìn ánh mắt khẩn thiết của hắn, cô không nỡ làm hắn buồn. Và chính cô lúc bấy giờ cũng muốn cho bản thân mình một cơ hội. Cô sẽ thử coi hắn là một người đàn ông, sẽ thử coi hắn là một người đang theo đuổi cô, sẽ cố gắng để có thể yêu thương hắn một cách chân thật.

Hắn đối xử với cô rất tốt. Cô thực sự cảm động trước những nỗ lực của hắn. Nhưng đó có phải là tình yêu hay không? Cô vẫn chưa thể nào trả lời được. Nhưng có một điều chắc chắn rằng cô nợ Đăng Minh quá nhiều. Có phải đã đến lúc cho hắn một vị trí nào đó trong cuộc đời của cô rồi không?

Những dòng suy nghĩ của cô chưa chấm dứt thì cô và Nấm đã đến công viên mà lớp Nấm sẽ tổ chức vui chơi cho các bé. Đó là một công viên nhiều cây xanh bao quanh một hồ nước trong vắt nằm giữa lòng thành phố. Cô thấy mọi người đều đã đến đông đủ, cô giáo đang cho các bé xếp hàng ổn định vị trí để chơi trò chơi. Xung quanh là những chiếc bàn để đồ ăn và quanh đó là những phụ huynh khác đang chuẩn bị đồ ăn cho các bé.

Cô thả tay Nấm để nó chạy đến cùng các bạn. Cô xắn tay áo đến phụ giúp các bác phụ huynh khác chuẩn bị đồ ăn. Đang mải sắp xếp lại mọi thứ trên bàn, cô thấy có một người tiến đến bên cạnh. Mùi nước hoa từ người đó khiến cô giật mình.

Lại là Hoàng Phong.

“Sao lại là anh?” Cô hoảng hốt.

Hắn lại nhếch mép cười. Đã lâu lắm cô không thấy điệu bộ này của hắn. Hắn nói rằng cô giáo của Nấm muốn mời phụ huynh đi giúp đỡ cho buổi picnic hôm nay nên hắn đã nhận lời giúp đỡ.

Hắn lại còn có thể mua chuộc được cả cô giáo của Nấm. Đúng là không phải tầm thường. Nhưng tốt nhất là cô không nên đôi co với hắn. Cô bước sang một vị trí khác để đứng và tiếp tục công việc của mình. Tự nhủ với bản thân rằng không cần chú ý đến hắn thì sẽ không sao.

Khi cô ngẩng mặt lên thì hắn đã biến mất. Cô bất giác nhìn quanh thì thấy hắn đang giỡn cùng với Nấm và các bạn của nó. Hắn dạy cho bọn chúng chơi trò rồng rắn lên mây, bọn trẻ thích thú khi nối đuôi nhau chạy trốn sự đuổi bắt của hắn. Cô lại thấy hắn và Nấm ngồi cạnh nhau, hắn đang chỉ cho Nấm nặn đất sét. Thằng bé thích thú cười híp mắt, thấy thế hắn lại xoa đầu và khen nó.

Bữa trưa kết thúc và bọn trẻ được nằm dưới bóng mát nghỉ ngơi. Cô quạt cho Nấm ngủ. Khi Nấm nằm trên đùi cô đã ngáy khò khò thì cô ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của hắn đang nhìn cô chăm chú. Thấy vậy, hắn lại nhếch mép như có như không rồi quay đi. Hắn và cô vẫn giữ với nhau một khoảng cách.

Buổi chiều, các bé có một buổi thi vẽ tranh. Cô giáo ra đề tài rằng hãy vẽ ước mơ của em và bọn trẻ bắt đầu hí hoáy với bút chì và màu sáp. Cô và các phụ huynh khác cùng nhau chuẩn bị bánh kẹo và trái cây cho mâm ngũ quả chào đón trung thu cho các bé. Khi cô vẫn đang làm việc thì cô thấy cô giáo của Nấm tuyên dương bức tranh của nó. Cô cầm bức tranh lên cho các bạn trong lớp cùng xem. Cô cũng quay sang để nhìn thành quả của nó thì cô thấy bức tranh vẽ ba người đang nắm tay nhau và xung quanh là vô số củ cải. Nó còn viết nghệch ngoạc phía trên mỗi người là: bố củ cải — Nấm — mẹ Thiên An.

Nhìn bức tranh và dáng vẻ tự hào của Nấm, cô lại cảm thấy chạnh lòng. Bất giác cô quay sang nhìn hắn, cô thấy hắn cũng đang chăm chú nhìn bức tranh. Hàng lông mày của hắn khẽ nhăn lại, và đôi mắt chứa đựng một thứ màu sắc tăm tối.

Buổi tối, bọn trẻ được cùng rước đèn, phá cỗ. Đứa nào cũng hồ hởi vui cười đến tận khuya. Nhìn những ánh nến lấp lánh, cô lại nhớ đến khoảng sân tràn ngập ánh đèn lấp lánh vào Noel năm đó. Nhưng rồi khi hình ảnh Hoàng Phong hiện lên trong đầu, cô lại lập tức xua đi. Cô không muốn nghĩ về hắn thêm một chút nào nữa.

Đã đến lúc ra về, khi mọi người chào tạm biệt nhau cũng là lúc Nấm ôm lấy cổ hắn không buông. Nó nói muốn hắn bế nó về nhà.

Không biết phải làm thế nào để gỡ nó ra khi nó cứ một mực đòi bố bế về giống như các bạn. Cô đành đi bên cạnh để hắn bế nó về. Nhưng có lẽ do quá mệt mỏi do vui chơi cả ngày. Nên chỉ đi được một đoạn, nó đã lăn ra ngủ. Nhưng nó vẫn không quên ôm chặt lấy cổ hắn, thế nên cuối cùng vẫn phải để hắn bế nó về đến nhà.

Trời đêm bắt đầu se lạnh. Con đường dài sáng ánh đèn xoay vòng ôm lấy một ngọn đồi. Phải đi qua ngọn đồi này mới đến khu nhà ở của cô. Cô và hắn không biết nói gì với nhau nên chỉ đi bên nhau im lặng. Trăng trên cao bắt đầu sáng rõ, nhưng cũng vì thế mà ánh sao trở nên nhạt nhòa hơn trong sương đêm.Từ trên cao nhìn xuống, sương mù đã tạo nên một lớp sóng bồng bềnh quanh những ngọn đồi bên cạnh, khiến cho chúng như biến thành những hòn đảo kì bí dưới ánh trăng.

Cô bất giác quay sang nhìn hắn. Cô thấy hắn vẫn mang dáng vẻ của một kẻ cô đơn như cũ. Hôm nay, hắn mặc một chiếc áo sơ mi đen và mái tóc lại thả bồng bềnh, gió đêm làm cho những sợi tóc khẽ lay động. Nhìn hắn ôm Nấm, cô bỗng có suy nghĩ rằng giá như cô và hắn có thể yêu thương nhau và có với nhau một gia đình như thế này, có lẽ sẽ hạnh phúc lắm. Nhưng rồi cô lại khẽ thở dài bỏ ngỏ suy nghĩ vừa rồi theo một cơn gió đêm lạnh lẽo.

Hắn đặt Nấm vào giường, nó cố gắng níu lại nhưng rồi giấc ngủ cũng chiến thắng vòng tay non nớt của nó. Hắn dém chăn, vuốt lại mái tóc của nó rồi đi ra ngoài. Cô chỉ đứng ngoài cửa phòng để nhìn hắn, rồi khi hắn ra ngoài cô cũng chỉ đơn giản đi cùng hắn ra cổng để khóa cổng trước khi hắn ra về.

Trước khi bước ra khỏi cổng, hắn vẫn không quay mặt lại mà nói với cô:

“Tôi sẽ lại đến!”

Hắn nói gì? Sẽ lại đến nữa sao? Rốt cuộc hắn muốn gì?

“Anh có thể đến gặp Nấm, nó thực sự thích anh!” Cô không phải là không nhìn thấy tình cảm của Nấm dành cho hắn. Và có lẽ, hắn cũng thương yêu nó.

Hắn vẫn không quay mà chậm rãi nhét hai tay vào túi quần. Giọng hắn trầm ngâm:

“Uhm…Và tôi có điều muốn nói với em!”

Cô sững người trước câu nói của hắn. Giữa cô và hắn, còn điều gì để nói?

Nhưng rồi hắn đẩy cổng và bước ra ngoài. Hắn lại bước đi cô đơn và lầm lũi. Đèn đường hắt bóng hắn ngả dài trên đường.

Gió mang từng hơi lạnh cắt vào da thịt. Nghe đâu đây, tiếng chuông gió reo lên trong cái lạnh buốt của gió đêm.

error: Content is protected !!