Ta là một cô gái có cái tên khá đặc biệt, Hoa Linh Tử. Ta không rõ lắm về nguồn gốc cái tên của mình, cũng chưa thấy một loài hoa nào mang tên ta cả. Nhưng sự lạ lùng của cái tên không làm ta quá để tâm. Mà thực sự, ta cũng chẳng để tâm chi cả. Vì nó chỉ là cách mà người đời gọi ta thôi.
Sự tồn tại của ta giống như sự trêu đùa của số phận. Mọi người xung quanh ta nhận định ta rất thông minh và sắc xảo. Có người lại bảo ta tài giỏi quá nên bạc mệnh. Kẻ lại cho rằng ta là yêu ma đầu thai nên mới hãm hại tất cả những người thân xung quanh ta. Ban đầu, ta cũng khá buồn bã vì những định kiến người đời dành cho ta, nhưng rồi ta chai sạn, vô cảm. Ta tự cảm thấy bản thân ta chỉ đơn giản là tồn tại chứ không phải đang sống.
Nói về sống, trước đây ta cũng đã từng sống, sống theo đúng nghĩa của nó. Ta có một gia đình, với cha mẹ và anh trai, chúng ta sống trong một căn nhà có nhiều cửa sổ. Mỗi ngày đều là những ngày chan hòa ánh nắng ấm áp. Ta cũng đã từng làm một cô gái nhỏ với nhiều ước mơ, hoài bão, hạnh phúc rộng mở. Ta thích trở thành một nhà khảo cổ, một kẻ dò tìm quá khứ và có thể nhìn lại những gì đã bị che phủ bởi thời gian, hiểu được những con người lưu danh sử sách. Một trong những thói quen của ta là hằng ngày dạo ra ngoài ban công tầng hai, dĩ nhiên là trong căn phòng màu xanh mà ta đã tự bày trí theo ý thích của mình, hít thở không khí của buổi hoàng hôn, ôm một quyển lịch sử dày cộp để thỉnh thoảng nghiền ngẫm một chút cho thỏa cái sự tò mò của mình. Nhưng việc khiến ta thích nhất là từ ban công này, ta có thể nhìn thấy cha mẹ ta đang ngồi ở cái xích đu trong khu vườn đầy hoa hồng trắng mà cha đã dùng hết tình cảm trồng tặng mẹ, ta thấy cha mẹ vui vẻ nhìn anh trai của ta, lúc này đang bị bắt phải tưới cho hết khóm hoa này đến khóm hoa khác nhưng vẫn lắc lư theo một điệu nhạc mà anh yêu thích với cái headphone to đùng trên đầu. Giờ nghĩ lại, ta vẫn như nhìn thấy được những hình ảnh ấy. Nhưng nó khiến ta đau nhiều hơn, khổ sở nhiều hơn mỗi khi nghĩ về. Và nó cứ mãi đeo bám ta, ám ảnh ta, dằn vặt về bản thân ta, một kẻ giết người, một kẻ sống trên sự chết của người khác.
Bà nội ta không thích ta, có lẽ vì bà cũng không thích mẹ ta. Ta cũng không thích bà. Thử hỏi có đứa cháu nào có thể gần gũi với bà mình khi mà chỉ cần bước tới gần đã bị phớt lờ và gạt sang một bên. Ban đầu ta có chút buồn tủi, nhưng về sau ta cũng thông cảm cho bà, bà đã bị mẹ ta dành mất người con trai mà bà yêu quý, và ta lại là con của người phụ nữ ấy, với gương mặt giống y hệt người phụ nữ ấy thì có lẽ, dù có thương cha ta đến thế nào, bà cũng không thể đón nhận ta, đấy là chưa kể có người còn nói với bà rằng ta mang đầy tử khí. Ta mang trong mình mối họa sát tộc.
Ngoài những định kiến và thị phi về số phận của ta ra thì cuộc sống của ta vẫn vui vẻ, hạnh phúc trong ngôi nhà ấm áp và hạnh phúc.
Cho đến một ngày mùa mưa tháng tám năm ta 16 tuổi…
Gia đình ta đang ngồi trong xe cùng nhau đi trên một con đường vắng. Trời mùa mưa, kéo giông nhanh và mưa mau nặng hạt. Mẹ ta nhắc nhở anh em chúng ta đóng cửa kính lại kẻo mưa tạt ướt người. Anh trai ta uể oải đưa tay ấn nút cho cửa đóng lại, ta vẫn ngoan ngoãn với cuốn sách lịch sử trên tay. Mẹ ân cần nhắc cha lái xe cẩn thận. Cha ta luôn là một người đàn ông cẩn thận và yêu thương mẹ ta hết mực, cha đưa tay nắm lấy tay mẹ như một dấu chỉ bảo rằng mẹ hãy yên tâm.
Ta khép cuốn sách sử trên tay, ta nhìn ra ngoài khung cửa nghiền ngẫm một chút về nhân vật ta vừa đọc đến. Một vị vua giao thời, làm vua khi còn quá trẻ. Theo nhưng gì ta tìm hiểu về các triều đại phong kiến thì đó không phải là một chốn tốt đẹp cho những đứa trẻ. Quyền lực, xâm lược, đấu đá nội triều, oan sai, xung khắc…thật quá sức đối với một đứa trẻ. Trần Cảnh – vị vua tiên khởi thời nhà Trần. Không hiểu tại sao ta bỗng thở dài.
Đột nhiên một ánh chớp sáng lóa xuất hiện trên nền trời giông tố. Một tiếng nổ kinh hoàng như một tiếng cười ma mị khiến cảnh vật xung quanh như bắt đầu run rẩy vì sợ hãi. Ta thấy toàn thân ướt đẫm, mùi máu tanh nồng nặc. Trước mắt ta là nền trời u ám và mưa như đang tát vào mặt ta đau đến tê dại.
***
Đó là tất cả những hình ảnh ta còn nhớ sau khi tỉnh lại ở bệnh viện. Ta đã hôn mê gần 2 tuần. Ta còn nhớ như in cái ánh mắt bà nội ta nhìn ta khi thấy ta tỉnh lại. Ánh mắt đó như đang tự vấn rằng tại sao ta không chết đi cho rồi. Ta còn thấy trong ánh mắt bà có sự kinh sợ như ta thực sự là một con quái vật, như giận giữ, căm phẫn rằng bà đã không thể đưa tay bóp chết ta lúc ta mới lọt lòng mẹ.
Cha mẹ và anh trai ta đã không qua khỏi.
Ta nghe nói về tai nạn hôm đó, nhưng chỉ ngắn gọn rằng do đường trơn, xe bị mất lái đâm vào cột điện ven đường, do cú đâm quá mạnh đã hất xe văng ngược trở lại và lao xuống một con sông gần đó, cha mẹ và anh trai ta, đều chết đuối, chỉ riêng ta bị rơi lại trên bờ.
Ta có thể hiểu được tại sao bà nội ta lại nhìn ta như vậy. Bỡi lẽ nếu ta là bà thì ta cũng không thể ôm hôn đứa cháu sát tộc của mình vì nó đã sống sót trở lại sau khi đã hại chết người con trai mà bà yêu quý nhất được. Nhưng anh mắt của bà không chỉ giúp ta hiểu ra cái vía nặng của bản thân mà còn xác tín cho ta một điều – ta là kẻ giết người.
Tại sao tất cả mọi người đều chết, chỉ có một mình ta sống? Tại sao ta lại phải đơn côi tồn tại trên cõi đời này? Tại sao? Tại sao? Ta cứ tự hỏi mình cho đến khi ta không muốn hỏi nữa và không còn hỏi được nữa.
Ta sống một mình, với một khối tài sản kếch xù do bảo hiểm chi trả cho ba mạng người nhà ta. Ta chẳng thể đến ở nhà người thân, bởi lẽ chẳng ai muốn rước một kẻ đầy tử khí như ta về nhà để cưu mang, và ta cũng không muốn nhìn mặt người khác mà sống. Có lẽ đây là điểm nữa ta giống mẹ, không muốn phụ thuộc vào người khác, không muốn nhìn sắc mặt của người khác để sống.
Khi trở về với cuộc sống sau nhưng biến cố mà ta phải trải qua. Ta như mơ hồ tồn tại giữa hai thế giới thực và ảo. Ta vẫn sống ở căn nhà cũ, theo những thói quen cũ. Nhưng ta cũng đã hai lần lao từ lan can tầng hai xuống vì muốn chạy lại với cha mẹ và anh trai. Tỉnh lại trong bệnh viện, bác sĩ nói ta mạng lớn, nhưng ta lại nghĩ có lẽ mình không chết được, có lẽ ta chưa thể chết, có lẽ ta còn nợ thế gian này điều gì đó mà ta chưa trả hết được. Nếu đã không chết được, thôi ta đành phải tiếp tục sống, à không, đành phải tiếp tục tồn tại.
Ta không muốn ở trong căn nhà cũ của gia đình ta nữa. Một phần cũng vì ta chán ngán với nhưng ký ức đẹp cứ bủa vây lấy cái cuộc sống không màu sắc hiện tại của ta. Ta cũng chẳng cho thuê làm gì, mà nếu có cho chắc cũng chẳng ai dám thuê cả. Ta sắp xếp hành lý, khóa cửa nhà và bỏ đi.
Đúng là ta đang chạy trốn, chạy trốn khỏi hồi ức hạnh phúc, chạy trốn khỏi nhưng ánh mắt ác cảm với ta. Chạy trốn khỏi những kẻ đang buộc tội giết người cho ta và chạy trốn chính bản thân mình với những vết thương lòng chồng chất. Nhưng ta đi đâu bây giờ?
Số phận xô đẩy ta đến thành phố này. Ta thuê một một căn nhà nhỏ gần một bờ hồ và một thư viện. Những ngày tiếp theo của ta vẫn trôi qua bình lặng, không màu sắc. Ta vốn dĩ rất ít bạn bè, nay lại càng ít, trước đây thì vì chẳng ai đủ kiên nhẫn ngồi nghe ta nói về đam mê của mình, còn nay thì vì ta không muốn mang lại xúi quẩy cho ai nữa, ta không có can đảm để kết bạn. Ta cũng chẳng phàn nàn với số phận về điều đó, nó đã xếp cho ta một cuộc sống cô độc thì ta chấp nhận, nó không ban phát cho ta chút tình thương nào ta cũng chấp nhận. Ít nhất ta cũng sẽ chấp nhận cho đến khi nó cho ta câu trả lời về số phận của mình.
***
Hằng ngày ta đều dậy sớm đọc sách, chiều đến giảng đường và kết thúc bằng công việc làm thêm tại một hiệu sách nhỏ đến nửa đêm. Đúng là ta có thể sống như một tỉ phú nhưng ta không thể dùng số tiền ấy được. Bởi bản thân ta không cho phép mình sống sung sướng trên cái chết của cha mẹ và anh trai được. Nên ta cứ lầm lũi như vậy, và ta cảm thấy chỉ cần như thế là đủ.
Thời gian thấm thoát trôi qua, ta đã 18 tuổi. Và chính vào ngày sinh nhật của mình, ta bị đuổi ra khỏi nhà.