mực giữ cô lại nhưng cô lấy lý do này để từ chối. Chia tay ông bà chủ tịch, bà vẫn yêu thương ôm chào tạm biệt cô. Bà bắt Hoàng Phong phải đưa cô về tới nơi tới chốn, rồi bắt luôn hắn phải đến để thu xếp đưa bố mẹ cô về nhà. Bà cứ xin lỗi mãi vì hôm nay bà có việc bận nên không thể đi tiễn “anh chị sui” được mà đành phải để hôm sau xuống thăm gia đình.
Ngồi trên xe, cô gọi điện thoại cho Đăng Minh để nhờ hắn đến đưa cô và bố mẹ cô về nhà vì cô không muốn làm phiền Hoàng Phong thêm nữa, nhưng tên đó lại có việc phải quay về Mỹ một thời gian, đầu dây bên kia cứ xin lỗi cô rối rít, hắn hứa sẽ mua quà cho cô. Cúp máy và nhìn sang Hoàng Phong, cô nói với hắn:
“Anh chỉ cần để tôi ở cổng bệnh viện, rồi anh đi đâu thì đi!”
Nhưng khi nghe thấy vậy thì mặt hắn bỗng nhiên hằm hằm. Hắn nhấn ga phóng thật nhanh đến bệnh viện. Cô không hiểu thái độ đó của hắn nghĩa là gì. Có lẽ hắn muốn nhanh chóng chở cô đến nơi để đi đâu đó đây mà.
Khi đến nơi, không giống như cô tưởng, mọi thứ đồ đạc của bố mẹ cô đã được 5 người mặc vest đen lịch sự thu dọn xong xuôi, việc của cô chỉ là giúp họ một tay để mang đồ đạc ra ngoài sân bệnh viện mà thôi. Bố mẹ cô cảm ơn Hoàng Phong và nhờ gửi lời cảm ơn đến ông bà chủ tịch vì đã cho người đến giúp đỡ. Riêng cô nhìn cái đội ngũ áo vest đen, đeo kính đen này thì chỉ có một cảm giác: rợn da gà.
Đang định quay sang đuổi Hoàng Phong quay trở về thì đã thấy hắn ta đang dìu bố mẹ cô lên xe của hắn. Hắn đang làm cái trò gì vậy? Cô đâu cần hắn đưa bố mẹ cô về.
“Anh về được rồi! Còn lại tôi sẽ tự lo!”
Nghe câu nói của cô, cả bố mẹ cô và hắn đều trợn tròn mắt nhìn cô. Cô nói gì sai à?
“Phong à! Con có bận gì thì không cần phải đưa hai bác về đâu!”Mẹ cô ôn nhu nói.
Đúng rồi, hắn ta rất bận cơ mà, mà không hắn ta có bận hay không thì cô cũng không dám nhờ hắn gì nữa đâu. Cô phải tìm cách để nói cho bố mẹ cô biết cô và hắn không có quan hệ gì đã. Cứ dây dưa như thế này thì đến bao giờ mới chấm dứt cái màn kịch ngớ ngẩn này.
Nhưng cái tên này hình như không hiểu ý cô thì phải, hắn ta vẫn cẩn thận đỡ mẹ cô rồi cả bố cô vào trong xe rồi nói:
“Người nhà cả mà, bố mẹ đừng khách sáo!” Hắn vừa nói vừa nhìn cô nhếch mép cười đểu giả.
Nói rồi hắn đóng cửa xe, nhanh nhẹn phân phó cho 5 tên áo vest đen kia khuân đồ lên một chiếc xe khác và nói cho họ địa chỉ nhà cô sau khi hỏi ý kiến bố mẹ cô. Riêng cô thì đã bị cái cụm từ “bố mẹ” phát ra từ miệng hắn làm cho tai ù đi. Không phải mới mấy phút trước cô và hắn đã thỏa thuận kết thúc cái việc nói dối này sao? Giờ hắn đang giở trò gì? Hay hắn lại tính làm khó dễ cô nữa. Rốt cuộc trong cái đầu hắn có tí gì gọi là logic không vậy?
Tên này điên thật rồi!
Đến lúc hắn đã lên xe thì cô vẫn đứng như trời trồng giữa sân bệnh viện, hắn nhấn còi:
“Ê!” Rồi ra hiệu cho cô lên xe, lúc ấy cô mới giật mình nhớ là mình còn chưa lên xe.
Không khí trong xe ngột ngạt đến mức không thể chịu đựng được. Hay chỉ có mình cô cảm thấy ngột ngạt nhỉ, bởi ba người còn lại nói chuyện với nhau rất vui vẻ, rôm rả cả xe. Hắn nói chuyện có vẻ thu hút, vì vậy nên bố mẹ cô nói chuyện với hắn rất ăn ý. Khi nói chuyện với người lớn, hắn không đến nỗi là khó chịu, ngược lại còn có vẻ dễ gần, đáng mến. Người ngoài không biết lại tưởng hắn đang lấy lòng bố mẹ vợ thật cũng không chừng. Nhưng cái không khí này làm cô sởn cả người. Chính vì thế, khi hắn đang kể chuyện cho bố mẹ cô nghe thì cô thường hay chêm vào mấy câu như: “Có thật không đó!” hay “Nghe là biết xạo rồi!” để mong làm cho hắn bớt nói đi. Nhưng ngược lại, cô bị bố mẹ cô mắng cho một trận vì không biết gì thì đừng xen vào chỗ người khác đang nói chuyện. Thế là sau một hồi đấu tranh, cô đành phải ngậm tăm suốt quãng đường còn lại.
Cuối cùng cũng đến nhà. Ngôi nhà vắng người nên nhìn cũng có phần xác xơ. Nhưng khi vừa bước xuống xe, mọi người trong gia đình, họ hàng của cô đã nhanh chóng ùa ra đón bọn cô. Khoảng chục người chứ chả ít. Ai ai cũng ân cần hỏi han, quan tâm đến bố mẹ cô và cô. Ông ngoại cô dù đã lớn tuổi nhưng cũng chống gậy đi sang, ông thấy hắn đang lúi cúi lấy đồ đạc sau cốp xe thì hỏi thăm xem hắn là ai. Đang không biết trả lời thế nào thì cậu của cô đã nhanh nhẹn trả lời:
“Bố à, nhìn là biết là cháu rể mình rồi!”
Nghe được câu này, cô còn chưa kịp đính chính thì hắn đã cúi đầu chào ông ngoại và cậu của cô đầy lễ phép. Ông ngoại cô thích lắm, cứ đứng cười rồi khen hắn ngoan, tốt, có phong thái đủ loại. Rồi ông nhanh chóng dẫn hắn vào nhà còn lại mặc kệ cô không thèm quan tâm.
Lúc đi qua chỗ cô, hắn còn nở nụ cười gian xảo nhìn cô.
Ông ơi, cậu ơi! Con mới là cháu của mọi người cơ mà!!!!
Một lúc sau, một cái xe khác cùng với 5 tên áo vest đen, mắt kính đen cũng đến nhà cô. Bọn họ khuân đồ đạc vào nhà và định đứng lên chào tạm biệt mọi người thì đã bị người nhà cô nhiệt tình giữ lại mời ăn cơm tối. Không thể khước từ, bọn họ cũng nhận lời ở lại, và dĩ nhiên người ở lại có cả cái tên Hoàng Phong kia.
Nhà cô vốn ở một vùng đất nông thôn, gia đình cô cũng chỉ là một gia đình làm nông bình thường. Lúc bố mẹ cô rời thành phố về quê thì cô vẫn còn rất nhỏ. Nhưng cuộc sống ở một vùng quê thanh bình, cô vẫn thích thú hơn so với thành thị tấp nập.
Đồ ăn chưa có sẵn, thế nên có việc cho bọn cô làm đó là: đi bắt gà, đi bắt cá và đi hái rau.
Nhìn mấy tên áo vest đen khỏe mạnh nên ông ngoại cô phân cho họ đi kéo lưới bắt cá ở ao nhà ông. Nhìn mấy tên có vẻ lạnh lùng ấy thế mà khi xuống ao kéo cá cũng hò hét, quậy phá rộn cả một góc vườn.
Cô và tên Hoàng Phong, vì chỉ còn hai thanh niên còn lại nên bị giao cho đi bắt gà và hái rau.
Ra đến chuồng gà, nhìn mặt hắn có vẻ lo lắng. Hắn chưa bắt gà bao giờ thì phải. Cô nảy ra ý định chọc cho hắn một trận ra trò. Cô bảo với hắn:
“Ờ, anh là đàn ông, anh bắt gà đi, tôi qua bên này hái rau. Bắt gà dễ lắm, anh cứ cho nó nắm thóc rồi chờ nó đứng im thì vồ lấy nó là được!” Nói rồi cô đưa cho hắn một túi thóc.
Mặt hắn hơi nhăn lại, nhưng cũng cầm lấy túi thóc và đi vào khu chuồng gà. Cô đi sang ruộng rau để hái, được khoảng nửa rổ thì cô nghe thấy tiếng gà kêu quang quác, tiếng hắn huỳnh hụych đuổi theo và la hò í ới.
Cô vội chạy sang xem chuyện gì đang diễn ra thì nhìn thấy hắn quần áo xộc xệch đang đuổi theo một con gà mái. Trên tay hắn vẫn cầm nắm thóc vừa chạy theo vừa gọi con gà rằng sao tao cho mày ăn mà mày không ăn, rằng sao mày cứ chạy hoài vậy. Nhìn điệu bộ dập dụi của hắn chạy hết từ góc này sang góc khác của cái sân chuồng gà chỉ để dí được con gà mái trước sự chứng kiến của những con gà còn lại và cô thì cô không nhịn được cười.
Rồi cô bỗng thấy hắn từ từ đứng lại, con gà cũng từ từ đứng lại ở một góc sân và thoắt một cái, hắn nhảy lên để vồ lấy con gà mái. Xém chút nữa bị hụt, nhưng hắn vẫn vồ được, ôm con gà cười ha hả: “Mày chạy đi đâu hả nhóc con!”. Hắn vừa ôm con gà, vừa phát phát vào người nó như đánh đòn con nít. Mồ hôi nhễ nhại nhìn cô cười đầy vui vẻ.
Lúc này ờ ngoài cửa chuồng gà, cô đã không còn đứng nổi nữa vì quá buồn cười. Cô nói thêm vào:
“Anh cố lên, 3 con nữa là đủ rồi!”
Nghe thấy vậy hắn lại xụ mặt xuống. Đang tiu nghỉu đứng lên ôm con gà ra định giao cho cô rồi tiếp tục bắt thêm vài con nữa cho đủ thì cô Út của cô vội vàng chạy tới. Nhìn thấy tình cảnh của hắn đang ôm con gà đến là khổ sở, còn con gà thì vẫn la oai oái. Cô Út vội mắng cô:
“Cái con quỷ con này, lại trêu người rồi!”
Hắn ta dường như vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẫn ngô nghê đứng ôm con gà. Nhìn bộ dạng đó của hắn cô lại càng không nhịn được cười, cô Út của cô cuối cùng cũng không nhịn được cười mà cười phá lên.
Mãi lúc sau, cô Út mới nói cho hắn biết là gà không phải dí để bắt được. Gà thịt đã được nhốt trong lồng từ hôm qua rồi, chỉ cần bắt ra là được thôi. Còn bắt gà phải để khi trời tối, nó không thấy đường thì nó mới không chạy. Thêm nữa, cái con gà mà Hoàng Phong vừa bắt là con gà mái đang để đẻ trứng, nó khỏe và dữ lắm. Hoàng Phong bắt được nó là giỏi lắm rồi. Rồi cô Út trách cô rằng quậy phá từ nhỏ, nói Hoàng Phong đừng giận.
Hoàng Phong nghe vậy thì mặt mũi lại càng tái. Hắn ta buộc phải thả con gà ra trong khi cô vẫn cười tủm tỉm. Hắn nhìn con gà chạy vèo đi thì mặt hiện lên vẻ tiếc nuối cùng cực. Cô Út kêu hai đứa ra ruộng cải rỡ ít củ cải để lát xào thịt gà, còn cô sẽ mang tự bắt gà mang về để làm cơm cho sớm.
Cô Út đi khuất. Cô dẫn hắn ra ruộng cải để rỡ củ cải. Cô vừa đi vừa khen hắn bắt gà giỏi thì hắn lại cau mặt vào. Thấy thế cô càng cảm thấy thích thú. Thì ra Hoàng Phong khi bị mang ra trêu đùa thì lại có vẻ mặt như thế này.
Nhưng khi vừa ra đến ruộng cải, nhìn thấy cây củ cải thì mặt hắn lại tươi phớn phở. Không ngờ hắn thích củ cải đến vậy, không chỉ thích ăn củ cải mà nhìn thấy cây củ cải hắn cũng cảm thấy thích.
Hắn nhanh chóng nhảy đi xuống dưới ruộng, gặp cây nào hắn cũng nhấc lên, nhưng như vậy làm cho một vài củ cải chưa lên tới nơi đã bị đứt ở dưới đất. Khi nhấc lên không thấy củ đâu, mặt hắn lại tiu nghỉu.
Cô đành đưa cho hắn một chiếc cuốc nhỏ chuyên dùng để rỡ củ. Cô chỉ hắn cách bới củ cải để không bị sứt củ. Hắn chăm chút nghe rồi làm theo. Khi hắn cầm được trên tay một củ cải trắng phau, mập mạp thì lại cười tít mắt. Cô cảm thấy hắn thật trẻ con.
Sau khi đã được một rổ lớn đầy ắp củ cải. Cô và hắn ngồi xuống bên một bờ ruộng cạnh một gốc cây lớn. Mùa này, hoa cúc dại mọc ven theo bờ ruộng đã không còn nhiều, thay vào đó là cỏ may mọc đầy các con dốc. Chúng làm cho xung quanh chỗ này thoảng hương đồng quê dịu nhẹ. Một buổi chiều như bao nhiêu buổi chiều quá khứ chạng vạng, nó làm cô liên tưởng đến tuổi thơ của mình. Bất giác đưa mắt nhìn về phía ngôi nhà của Đăng Minh. Nhanh thật, giờ cô và hắn đã lớn thật rồi.
Nhìn người con trai đang ngồi bên cạnh cô, quần áo vốn phẳng phiu thì giờ đã xộc xệch, mái tóc bồng bềnh của hắn bết lại đầy mồ hôi, gương mặt ửng lên vì cái nóng. Một lần nữa, cô lại cảm thấy có một thứ cảm xúc kì lạ nơi trái tim mình. Nhưng vẫn mơ hồ, không rõ ràng.
Đang định giơ tay lấy chiếc lông gà ban nãy còn vương trên tóc hắn thì bắt gặp hắn cũng quay sang nhìn cô. Cả hai bỗng nhiên ngượng ngùng.
Chiều bắt đầu tím và gió bắt đầu thổi.
***
Vì để cho Hoàng Phong và 5 tên kia về thành phố trước khi trời tối để tránh nguy hiểm thì bữa tối diễn ra vào khoảng 4 giờ chiều. Thời tiết đẹp, nắng chiều không gay gắt nên mâm cơm được dọn ra ở giữa sân. Mọi người ai nấy đều ngồi ăn uống vui vẻ.
Không chỉ có Hoàng Phong mà cả 5 tên kia người cũng nhếch nhác đầy bùn đất vì đánh cá. Mọi người trong nhà cô ai ai cũng gắp đồ ăn tiếp cho bọn hắn. Có lẽ vì lao lực nên những tên đó ăn rất nhiều. Thỉnh thoảng, cô quay sang phía Hoàng Phong thì thấy hắn khi đang ăn củ cải, khi thì được ông ngoại, bố cô hay các cậu của cô mời rượu. Mọi người đều trò chuyện vui vẻ, cô Út cứ nhắc hoài về chiến tích bắt gà mái của Hoàng Phong, cô tưởng hắn sẽ giận dỗi hay xấu hổ nhưng hắn lại phụ họa theo đầy hứng khởi. Hắn nói nhiều hơn mọi ngày. Không! Hắn nói rất nhiều! Nhiều như cái cách hắn ăn củ cải nhà cô vậy.
Nhìn mọi người như vậy, cô cảm thấy hạnh phúc.
Mẹ cô cũng ra ngồi dùng cơm, nhưng đến nửa bữa cơm thì bà phải vào trong nhà vì máu mũi bà lại chảy. Lòng cô lại thoáng chùng xuống. Hạnh phúc này, có thể nào giữ trọn vẹn được không?
Sau bữa cơm, mọi người dọn dẹp rồi cũng ra về. Ai cũng bắt tay và hẹn gặp lại Hoàng Phong cùng với 5 tên kia. Rồi 5 tên kia cũng ra về, chỉ còn lại bố cô, hắn và cô thì đã là sẩm tối. Chẳng biết vì sao, mọi người đều không ai nói gì.
“Thiên An nó còn nhiều chỗ thiếu xót, con hãy nhường nhịn nó nhé!” Bố cô lên tiếng xua tan đi bầu không khí im lặng.
Cô và Hoàng Phong nhìn nhau bối rối. Còn chưa kịp nói gì thì bố cô đã tiếp tục: “Bố không bắt ép chúng con kết hôn, nhưng hãy nghĩ cho mẹ một chút, mẹ…”
Nói đến đây thì bố cô ngập ngừng không nói tiếp nữa. Cô và hắn cũng đành im lặng.
Cô và bố cô tiễn hắn ra xe. Cô nhờ hắn xin phép cho cô nghỉ hai ngày, hắn đồng ý. Trước khi hắn về, không quên nói với cô.
“Hôm nay coi như hành hạ lại cô bù cho ngày hôm qua!”
Hành hạ gì chứ, hắn đã giúp đỡ cô rất nhiều mà. Cô mỉm cười gật đầu.
“Chuyện kia, tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm!” Hắn khẳng định một lần nữa rồi lên xe rồi đi khuất.
Suy nghĩ của cô vẩn vơ. Cô bỗng ý thức được hạnh phúc gia đình. Cô muốn cùng một người tìm hiểu, cùng người đó kết hôn, cùng người đó xây dựng một gia đình, sống và chăm sóc những đứa trẻ… Bỗng nhiên hình ảnh Hoàng Phong hiện lên trong đầu cô với vẻ mặt cười vui vẻ, và ánh mắt trìu mến của gia đình cô nhìn hắn làm cho cô bất giác mỉm cười.
Khoan!
Hình như cô thất tình rồi suy nghĩ cũng bị lung tung hơn hay sao ấy. Hay bây giờ cô đã bước sang giai đoạn do cô đơn quá lâu nên muốn nhanh chóng lấp chỗ trống nên có thể tưởng tượng ra cái bản mặt của Hoàng Phong trong tâm tưởng. Tỉnh táo lại đi nào! Tự vỗ vào mặt mình, cô cố gắng xua đi những suy nghĩ vớ vẩn ấy.
***
Thứ tư, cô quay trở lại công ty để làm việc.
Đăng Minh vẫn chưa về nên không có ai gọi cửa. Nhưng Thu Ngọc thì đã chờ sẵn ở cửa để chờ cô cùng đi làm, việc này cũng đã quen thuộc với cô mấy ngày rồi nên cô cũng không để tâm lắm. Nhưng sao vừa mở cửa ra thì thay vì thấy bộ mặt tươi rói hằng ngày của Thu Ngọc lại là một bộ mặt tiu nghỉu. Cô tưởng cô nàng này đang bị bệnh hay gặp phải chuyện gì đó không hay nên hỏi thăm. Đáp lại tấm chân tình của cô là một tràng diễn giải của Thu Ngọc về Tổng Giám đốc, rằng anh ta xuất sắc này nọ, rằng anh ta chỉ có vẻ bề ngoài lạnh lùng nhưng tâm địa thì rất tốt, rằng anh ta rất chân thành trong tình yêu. Sao cô không thấy có một sự liên quan nào giữa câu hỏi của cô và câu trả lời của Thu Ngọc nhỉ. Cô cứ gặng hỏi, nhưng đáp lại lời cô cũng vẫn là tiếng thở dài của Thu Ngọc.
Nhưng không phải chỉ có mình Thu Ngọc có thái độ như vậy. Khi đến công ty, mọi người ai cũng chỉ trỏ, xì xầm sau lưng cô. Ngay cả đến tên Trần Phương mặt vô cảm hằng ngày cũng thở dài thườn thượt. Tất thảy mọi người, ai cũng trưng ra bộ mặt buồn bã, nhìn cô đầy tiếc rẻ.
Cô hoàn toàn không hiểu gì cho đến khi vô tình nghe được một cuộc nói chuyện của các nhân viên nữ trong phòng vệ sinh.
Sự việc cụ thể là như thế này. “Cái bà chảnh chọe” — cái này nghe mãi một lúc sau cô mới biết là bọn họ nói về cô — đã từ chối lời cầu hôn của Tổng Giám đốc và hai người đã đường ai nấy đi. Nghe trong câu chuyện của họ thì cô hẳn là một người đã “xấu mà còn đóng vai ác”, được một người như Tổng Giám đốc để ý đâu phải là dễ, rồi lại còn từ chối lời cầu hôn, người ta cho rằng cô không biết hơn thua, biết bao nhiêu người mơ được Hoàng Phong cầu hôn còn không được, đằng này cô lại làm cao mà từ chối. Có người lại bảo rằng cô biết lượng sức mình, vì nếu có lấy Hoàng Phong xong thì với cái bản tính của cô thì được vài bữa nửa tháng là “nam thần” của bọn họ sẽ chán ngấy. Với lại, cô từ chối thì bọn họ lại có cơ hội để tiếp cận anh ta. Xong bọn họ kết luận một câu rằng thể nào cô cũng ế già cho mà xem và đi ra ngoài.
Nuốt nước bọt, cô chỉ cần nghĩ một chút thôi thì đã hiểu cái người đưa ra cái tin này là ai. Hắn ta muốn cho cô ở thế chủ động để không bị bẽ mặt vì những lời đồn đại trước đây sao? Nghĩ đến cái cách mà hắn gọi là chịu trách nhiệm thì cô càng buồn cười hơn. Không ngờ hắn lại nghĩ ra được cái cách vớ vẩn như thế này. Tuy không mấy dễ chịu khi phải là trung tâm của dư luận nhưng ít nhất là cô biết hắn cũng nghĩ cho cô một chút. Phải không nhỉ?
Nhưng đỉnh cao của dư luận được đẩy lên đến mức cực đại là khi ở trong phòng họp. Giám đốc các bộ phận khác hoàn toàn não nề khi người chủ trì cuộc họp hôm nay là Phó Tổng Giám đốc chứ không phải Tổng Giám đốc, cô thì không quan tâm lắm đến chuyện đó, nhưng khi thấy những vị giám đốc kia hết nhìn cô ai oán rồi nhìn vào cái ghế Tổng Giám đốc bỏ trống rồi thở dài thì cô càng cảm thấy nhột sống lưng. Cuộc họp vừa kết thúc thì các giám đốc đều để mặc mình cô mà vây quanh lấy Phó Tổng để gửi lời hỏi thăm sức khỏe, rồi động viên Tổng Giám đốc hãy cố gắng để bình phục, và nhắn rằng anh ta còn trẻ nên không cần phải quá lo lắng.
Cô vô tình bước ra ngoài phòng họp và nhận được điện thoại từ Đăng Minh hỏi thăm cô thì đứng nghe và cười nói vui vẻ. Nhưng cứ lần lượt từng người đi ra khỏi phòng họp đều tặc lưỡi và ném cho cô ánh nhìn sắc lẹm rồi không nói không rằng mà đi mất. Hít một hơi thật sâu, có quá lố rồi không vậy. Giờ trong mắt mọi người của cái công ty này, cô đã trở thành tội đồ rồi.
Ngồi phịch xuống cái ghế của mình, cô nhận được tin nhắn điện thoại từ một số lạ.
[Mọi việc tốt cả chứ?]
[Xin lỗi ai vậy?]
[Không có số của tôi thật à? Chồng cô đây, người vừa bị cô đá!]
Thì ra là hắn, hắn nên đến đây mà xem cái việc tốt hắn đã làm cho cô đi.
[Tốt con khỉ, anh đến mà xem thành quả của anh đi! 🙁 ]
Mãi một lúc sau mới có tin nhắn trả lời.
[Cố gắng chịu đựng vài ba ngày, mọi chuyện sẽ ổn thôi! :)]
Ít nhất thì hắn cũng biết là cô đang phải đối mặt với chuyện gì nhỉ? Không biết có nên gọi hắn là người tốt bụng không nữa. Hắn ta là người tung tin đồn xong lặng lẽ chuồn êm để mình cô đối diện với cái cảnh làm tội nhân trăm họ này, sao bỗng nhiên cô thấy mình giống con gà mái hôm trước vậy không biết, bị hắn vờn đuổi cho bao nhiêu kẻ khác nhìn vào. Cái tên độc ác!
Cô lưu số của hắn là: Củ cải độc ác!
Đến ngày thứ 7 thì không khí trong công ty đã quay lại vẻ bình thường, mọi chuyện cũng lắng xuống vì họ cũng chán ngắt khi chỉ có cô — một trong hai đương sự – xuất hiện, còn Hoàng Phong thì lại biến mất không có chút tăm hơi nào. Nhưng không phải tất cả mọi người đều bình thường bởi Trần Phương và Thu Ngọc vẫn nhiệt tình trưng ra vẻ mặt sầu não. Thu Ngọc vẫn tranh thủ mọi lúc mọi nơi, từ nhà tới công ty để hỏi thăm về hình mẫu lý tưởng của cô, rồi vẫn tiếp tục chiến lược quảng cáo về Tổng Giám đốc, đến khi cô không chịu nổi thì đành giao cho cô ta một đống công việc để cô ta không càm ràm bên tai cô nữa mới thôi. Còn về Trần Phương, có lẽ vì nhớ Quang Minh nên mặt hắn ta cũng đến là sầu thảm, nhưng cô thì không dám gây sự với hắn nên cô cứ chuồn trước khi hắn có cơ hội mở miệng nói chuyện với cô. Hai người thân cận nhất của cô đều trở thành kẻ địch rồi. Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá.
Nhưng xét đi xét lại, Hoàng Phong không có ở đây, Đăng Minh cũng không có ở đây cũng khá buồn. Đăng Minh luôn làm cô vui, hắn không có ở đây thì cô buồn cũng là điều bình thường. Nhưng tại sao Hoàng Phong không có ở đây cô lại cảm thấy buồn chán nhỉ?
Buổi trưa hôm đó, bà chủ tịch lại đích thân đến Estermir. Cũng như lần trước, bà mặc kệ dàn nhân viên đứng ra chào hỏi mà đi thẳng tới vị trí của Thiên An. Bà mời cô ra nói chuyện với bà ở quán café đối diện công ty.
Ngồi đối diện với bà, cô thấy mặt bà có vẻ buồn, trông gương mặt tiều tụy, hốc hác. Lo lắng cho sức khỏe của bà, cô cất lời hỏi thăm thì bà đã nắm vội lấy tay cô, mặt như sắp khóc đến nơi. Làm cô giật mình sợ hãi. Bà nói:
“Mẹ biết là thằng nhóc trời đánh đó nó là đứa xấu xa, nó không đối xử tốt với con phải không? Mẹ sẽ dạy bảo lại nó cho đàng hoàng, con đừng trách nó nhé! Tính nó từ bé đã ăn nói cộc lốc, chả có tí tình cảm nào khiến những người dạt dào tình cảm như mẹ con mình phải buồn. Nhưng nó cũng là thằng tốt bụng con à. Con rộng lượng với nó một chút, đừng từ chối nó mà tội nghiệp!”
Hình như cô đã bắt kịp vấn đề. Bà đến để giải thích thay Hoàng Phong chăng? Chẳng lẽ hắn vẫn chưa nói thật cho bà biết sao?
“Thưa chủ tịch, mọi chuyện thực ra là…, bọn con….”
“Con đừng gọi mẹ như vậy! Mẹ đến là buồn chết mất!”
Lời giải thích của cô còn chưa kịp ra đến môi thì đã bị đôi mắt đầy cầu xin của bà làm cho nghẹn lại. Bà chủ tịch buồn đến như thế sao?
Bà lại thao thao bất tuyệt nói về Hoàng Phong, vừa đấm vừa xoa. Nhưng thông qua những lời bà chủ tịch kể thì hắn cũng là một kẻ cô đơn, tội nghiệp. Năm 12 tuổi, chị hắn bị tai nạn phải nằm viện rồi qua đời, từ đó hắn côi cút một mình. Hắn chẳng hứng thú với mấy chuyện của công ty mà chỉ muốn làm một nhiếp ảnh gia để chụp ảnh khắp nơi, đó là mơ ước của hắn từ thuở nhỏ. 13 tuổi, hắn bỏ nhà đi bụi, sau đó bị bố hắn bắt về và tống đi du học. Hắn không chống đối mà chọn Úc để du học. Hắn chỉ mới đặt chân về nước có 2 lần kể từ khi hắn đi, lần thứ nhất là khi ông nội hắn qua đời năm hắn 24 tuổi, và vừa rồi là do bố hắn bệnh nặng.
Nghe câu chuyện về hắn, thì ra cuộc sống của hắn cũng không hoàn hảo như cô nghĩ. Một hoàng tử lang thang, một kẻ may mắn muốn chối bỏ hào quang của một người may mắn. Có phải chính vì thế mà người ta hoàn toàn không có chút thông tin nào về người thừa kế duy nhất của nhà họ Hoàng hay không? Có phải vì vậy mà đôi khi cô nhìn thấy sự cô đơn và vẻ thâm trầm ẩn hiện trong con người hắn không? Và cái chất phong trần không phải chỉ là ảo giác mà cô tự cảm nhận?
Cô vừa ngồi nghe bà kể chuyện, vừa tự đúc kết cho mình được một số nhận xét như vậy. Bà chủ tịch kể chuyện say sưa nên cô không có cơ hội để có thể chen vào mà giải thích. Thôi đành phải nghe Hoàng Phong, chuyện này cứ để từ từ rồi sẽ lắng đi theo thời gian mà thôi.
Trước khi chia tay, bà chủ tịch đưa cho cô một hộp quà lớn và một tấm thiệp mời. Thì ra ngày mai là sinh nhật của bà, bà chân thành mong cô đến dự. Cô khá bối rối, nhưng đành phải nhận lời trước sự nồng nhiệt của bà chủ tịch. Bà vẫn ôm hôn để chào tạm biệt cô và nhắc đi nhắc lại là cô phải đến buổi tiệc ngày mai.
***
Cô vận chiếc váy màu hồng phấn đã được bà chủ tịch tặng. Bước xuống dưới nhà thì đã có xe chờ sẵn. Lần đầu tiên trong đời cô đi xe limo, tài xế thận trọng mở cửa xe và mời cô lên xe, anh ta cứ một lời cô chủ, hai lời cô chủ khiến cô cảm thấy ngượng ngùng.
Xe đỗ xuống trước cửa nhà họ Hoàng. Chính là căn nhà hôm trước cô đã tới. Nhìn mọi thứ được trang hoàng lộng lẫy nhưng vẫn rất ấm cúng. Theo như lời của tài xế thì vì năm nay có cả ông chủ tịch và cậu chủ cùng ở nhà nên bà chủ tịch mới có nhã hứng làm tiệc sinh nhật để mời bạn bè cùng tham dự, vì là tiệc gia đình nên cũng không lớn lắm.
Như thế này mà bảo là không lớn lắm. Nhìn cách tổ chức bữa tiệc này dù đã được gọi là “tiệc gia đình” nhưng cũng vượt xa cái đám cưới của Hoài Anh trước đó. Cô lại có mặt ở một nơi không phù hợp nữa rồi!
Đang lóng ngóng đứng trước cửa ra vào thì cô đã thấy bà chủ tịch hồ hởi chạy ra ôm lấy cô và kéo cô vào nhanh đến mức cô còn chưa kịp nhận ra là mình được kéo đến đâu thì đã bị rất nhiều các quý bà khác vây quanh, bà chủ tịch dẫn cô đi giới thiệu cho quan khách với tư cách là người yêu của con trai bà. Cô không biết nói gì hơn chỉ biết cười trừ cho qua.
Vì không biết mua quà gì để tặng cho bà bởi bà là người muốn thứ gì sẽ có thứ đó nên cô đành tự làm cho bà một tấm thiệp nhỏ, một tấm chặn sách nhỏ bằng bìa và hoa khô và một bộ dây chuyền. Mở quà của cô, bà vui đến mức gỡ luôn sợi dây chuyền đang đeo và đeo sợi dây của cô lên rồi đi khoe khắp mọi người rằng đây là đồ do “con dâu” tự làm để tặng cho bà. Mọi người ai ai cũng nức tiếng khen con dâu bà khéo tay, và bà thấy thế làm hãnh diện lắm.
Vì biết bà bận tiếp đón các bạn nên cô xin phép đi sang chỗ khác thăm quan, bà cũng đồng ý dù vẫn muốn dẫn cô đi khoe với tất cả mọi người. Nhưng cô cũng biết như thế thì không tiện nên đã từ chối khéo. Cô bước qua bức tượng thiên nga tạc bằng băng trong suốt được đặt chính giữa sảnh, gần về phía góc khuất của sân khấu đang lấp lánh ánh đèn có một hàng ghế được đặt sẵn. Cô thả mình ngồi xuống, tự nhủ rằng một chút nữa cô sẽ tìm cách đi về. Phải đau bụng, đúng, phải đau bụng và xin đi về.
Đang lẩm nhẩm xem sẽ phải nói với bà chủ tịch thế nào để xin phép ra về thì có người đến đứng trước mặt cô. Không phải chỉ một người mà tận hai người. Cô ngẩng mặt lên để nhìn thì phát hiện ra đó là Hoàng Duy, nhìn thấy cô, nhóc này lại cười khẩy:
“Bà chị ăn mặc như vầy khiến tụi này nhận không ra!”
“Ý hắn là khen chị đẹp đó chị, cái kẻ này ăn nói cộc lốc từ trước tới giờ rồi, chị đừng buồn nhé!” Một cô bé xinh xắn với một chiếc váy đỏ tươi như hoa hồng vui vẻ nói với cô.
Nghe cô bé nói vậy, Hoàng Duy không nói gì thêm chỉ nhét hai tay vào túi quần và quay đi hướng khác. Cô bé ngồi xuống bên cạnh cô trò chuyện. Cô bé này chính là người bạn mà Hoàng Duy đã nhắc đến sao? Tuy mới nhỏ tuổi, nhưng nhìn em rất có khí chất, cả người tỏa ra vẻ hiền hòa, ấm áp. Hỏi ra mới biết, cô bé đáng yêu này tên là Hải Anh.[1] Gặp được người có thể nói chuyện giữa một chốn xa lạ thế này cũng là một điều may mắn, cô tự nhủ.
“Chào! Nghe nói chị là hôn thê của anh Hoàng Phong? Tôi là Anh Quân, bạn của anh Hoàng Phong, còn đây là vợ chưa cưới của tôi, tên Tú An!”
Lại thêm một cặp nữa đến làm quen với cô. Một chàng trai trông có vẻ tri thức còn cô gái thì có vẻ khá lạnh lùng. Nhưng cả hai bọn họ đều rất đẹp, và nhất là rất đẹp đôi.[2]
Tất cả bốn người họ đều có dáng vẻ hòa nhã, cô cũng tươi cười đáp lại và nói chuyện lịch sự với họ. Họ đều là những con người cởi mở, điều này khiến cô cũng khá thắc mắc vì trước đây cô nghe nói những người giàu có thường rất ít khi làm quen với người khác, hoặc nếu có làm quen thì cũng không đến lượt cô được họ làm quen.
Ngồi nói chuyện vui vẻ, Tú An cất tiếng hỏi cô:
“Anh Hoàng Phong đâu rồi chị? Sao anh lại để chị ngồi một mình thế này?”
Câu hỏi này của Tú An quả là rất hợp lý nhưng đối với cô thì nó chả có tí hợp lý nào. Bởi làm sao mà cô biết được cái tên đó đang ở đâu kia chứ.
Hình như mọi người đều rất thắc mắc về việc tại sao cô lại ngồi ở đây một mình. Cô nhìn ra phía xa, hình như lại có người tiến đến, không ai khác mà là Hoài Anh và chồng của cô ta. Nên tránh xa mấy chuyện thị phi này trước đã. Cô nghĩ rồi vội đứng lên xin phép đi tìm Hoàng Phong để chuồn vội ra phía ngoài.
Không khí bên trong buổi tiệc này hoàn toàn không phù hợp với những người như cô. Cô cảm thấy nếu mình chỉ cần ở trong đó một chút nữa thôi thì chính cô sẽ bị nghẹt thở.
Thơ thẩn đi ra phía ngoài, đi xa tiếng huyên náo của bữa tiệc. Khi giật mình thì cô đã không biết mình đang ở chỗ nào. Cái tật hậu đậu thích đi lung tung làm cho cô thật sự chán nản với bản thân. Mà cái nhà này sao cứ như mê cung vậy nhỉ? Đang loay hoay nghe ngóng xem tiếng ồn phát ra từ phía nào để đi về phía đó thì cô nghe thấy có tiếng người đang nói chuyện, cô nín thở đứng yên lặng trong góc khuất, đang định quay đầu bỏ đi thì cô lại thấy giọng nói đó quen thuộc:
“Tại sao em lại tới đây?”
Thì ra là Hoàng Phong, không phải hắn đã thấy cô rồi chứ? Không, làm sao mà thấy được, cô đang trốn cơ mà? Vậy chắc không phải là cô rồi.
“Câu này em phải hỏi anh mới đúng, John, tại sao anh lại ở đây? Anh theo dõi em sao?”
Cô nghe thấy giọng nhẹ nhàng của một người con gái. Nhìn lén một chút, cô thấy người con gái đang rất ngỡ ngàng khi thấy Hoàng Phong, nhưng cô ta gọi Hoàng Phong là John. Hoàng Phong không trả lời mà nắm chặt lấy tay cô ta.
“Trả lời anh, Thiên Ân, tại sao em lại ở đây? Em nói với anh là em sẽ đi Canada không phải sao?”
Thiên Ân?
Thì ra cô gái đó tên Thiên Ân, nghe không kĩ thì lại làm cô giật mình đấy.
Người con gái kia cố gắng giựt cánh tay mình ra khỏi cánh tay của Hoàng Phong. Cố gắng mãi, cánh tay đó cũng giằng được ra.
“Anh không hiểu đâu, John, em sẽ giải thích sau. Được không anh?”
Người con gái tên Thiên Ân vừa bối rối, vừa cố gắng trấn tĩnh để nói với Hoàng Phong. Nhưng hắn ta lại cầm bàn tay của cô lên, chỉ vào nó mà nói:
“Em từ chối anh, em nói còn chuyện muốn làm, anh cũng đồng ý chờ em. Nhưng giờ em đeo cái nhẫn này là sao?”
Lần đầu tiên cô thấy Hoàng Phong tức giận đến vậy. Trước đây, cô không nghĩ được có người có thể làm cho Hoàng Phong tức giận.
Cô gái kia vẫn mặc cho Hoàng Phong tức giận, bước đến đưa hai tay áp vào má hắn, tìm cách nhìn vào mắt hắn:
“Anh yêu em mà, phải không? Anh không thể cứ ở bên cạnh em như vậy được sao?”
Cô bỗng cảm nhận thấy thân hình Hoàng Phong run lên, hắn gạt tay cô gái kia xuống rồi nói:
“Em có bao giờ yêu anh không?”
“Anh cũng biết là em có yêu anh mà!”
“Thế còn Mạnh Huy, anh ấy là gì đối với em? Tại sao yêu anh mà lại làm vợ của người khác?”
“Em…”
Cô nín thở khi nghe được đoạn nói chuyện này. Đúng là chuyện tày trời. Thì ra đây chính là người con gái mà cô phải thế thân sao?
Cô thấy cô gái ấy bật khóc nhưng vội vàng lau đi, cô ấy hít một hơi thật dài để tự trấn tĩnh sau đó cô ấy lên tiếng:
“Anh không bao giờ hiểu được em muốn gì, John! Anh chỉ biết đến tình yêu của anh thôi. Đúng vậy! Em yêu anh, nhưng em không chọn anh. Tình yêu đối với em không phải tất cả, John à!”
Nói rồi cô gái ấy xách gấu váy định bỏ đi. Nhìn bóng dáng Hoàng Phong lúc này, cô có cảm giác đang đối diện với chính bản thân mình. Cả hai người bọn cô, đều yêu thương đến bi lụy và cùng cực.
Nhưng trước khi cô gái ấy bỏ đi quá xa, cô lại nghe thấy tiếng của Hoàng Phong nói với theo.
“Nhưng tình yêu đối với anh là tất cả!”
Cô thoáng thấy người của cô gái kia run lên, nhưng rồi cô ấy vẫn không quay lại mà cứ thế đi thẳng.
Người con gái đó đi khuất, Hoàng Phong thả mình ngồi xuống một cái ghế đá trong khu vườn. Hắn chỉ yên lặng cúi gục đầu xuống đôi bàn tay đang đan lại trên đầu gối. Nhìn hắn như vậy, trong lòng cô bỗng nhen lên một cảm giác âm ỷ, như xót xa, như đau xót và đồng cảm. Chính cô cũng không rõ cảm giác đó là gì, chỉ biết rằng cô và hắn đang ở rất gần nhau.
Thời gian cứ thế trôi qua. Cô đứng mãi ở một góc thế này trên đôi giày cao gót thì đến là mỏi chân. Cô phân vân không biết có nên tiến lại để an ủi hắn ta hay không. Định bước ra nhưng rồi giật mình nghĩ lại là không được, hắn mà biết cô nghe lén chuyện của hắn thì thể nào hắn cũng nổi đóa lên cho xem, đây là nhà hắn, địa bàn của hắn, hắn muốn làm gì cô mà chả được. Tốt nhất là không nên ra.
Vẫn đang phân vân đấu tranh giữa lương tâm (muốn ra an ủi người khác) và cơ thể (tự bảo vệ sinh mạng của mình) thì cô nghe thấy tiếng bước chân, quay nhìn ra thì thấy hắn đã lê bước ra xa. Vốn cô đang đi lạc mà, thế nên cô nhanh chóng bám theo hắn để đi vào trong buổi tiệc. Đã đến lúc phải ra về rồi, cô tự nhủ.
Đúng là Hoàng Phong đi về phía sảnh tiệc, thế nên cô cũng nhanh chóng đi vào. Đang loay hoay giữa rất nhiều người để tìm đến gần chỗ bà chủ tịch và xin phép bà ra về vì lý cô đã chuẩn bị thì cô lại thấy bà chủ tịch được mời lên phía sân khấu để nhận quà của mọi người gửi tặng. May mắn lúc nãy cô đã tặng quà rồi, không thì sẽ bị mời lên sân khấu mất.
Người lúc này được mời lên sân khấu là Mạnh Huy — người thừa kế của tập đoàn Vansenter, anh ta đi cùng vị hôn thê của mình để thay mặt mẹ anh- chủ tịch của Vansenter đến chúc mừng bà chủ tịch vì mẹ anh đang bận đi công tác. Nghe cái tên Mạnh Huy, cô bất giác nhìn sang người được gọi là vị hôn thê của anh ta, chính là cô gái lúc nãy, Thiên Ân.
Hoàn toàn khác với dáng vẻ ban nãy, người con gái trên sân khấu lúc này tỏa sáng như một vị công chúa với một chiếc váy dài lấp lánh kim tuyến, mái tóc nhẹ nhàng, bồng bềnh với nụ cười dịu dàng. Cô gái mỉm cười ôm bà chủ tịch và trao cho bà món quà. Bà chủ tịch mở quà, là một sợi dây chuyền ngọc trai tuyệt đẹp, Thiên Ân lịch sự muốn giúp bà đeo lên nhưng bà từ chối vì bà thích sợi dây đang đeo. Thiên Ân thoáng bối rối nhưng rồi nhanh chóng lấy lại được sự tự nhiên, yểu điệu khép nép được vị hôn phu của mình dìu bước xuống phía dưới.
Mọi quan khách trong bữa tiệc đều lần lượt mang quà lên tặng bà chủ tịch nên bà vẫn đứng yên trên sân khấu, chính vì thế nên cô không thể nào xin phép mà đành phải đứng chờ cho đến khi bà bước xuống dưới này.
Đến phiên ông chủ tịch, MC rất có nhã hứng đã đưa ra một đề nghị là bà chủ tịch muốn gì thì ông chủ tịch cũng phải đáp ứng theo. Chính vì thế mà khắp sảnh tiệc ngày càng náo nhiệt. Bà chủ tịch vui vẻ yêu cầu ông chủ tịch hát tặng bà và mọi người một bài, dù hơi lưỡng lự nhưng rồi ông chủ tịch cũng cất tiếng hát dành tặng cho người vợ của mình. Ông cẩn thận lựa chọn và cuối cùng quyết định hát bài: “The time for us” nổi tiếng.
Bài hát kết thúc trong tiếng vỗ tay vang rền của quan khách.
Người cuối cùng được giới thiệu lên sân khấu chính là Hoàng Phong. Lúc MC vừa xướng tên hắn ta với tư cách là con trai và cũng là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Estermir thì mọi người ai nấy đều vỗ tay và tỏ ra hết sức tò mò. Bởi người con trai này của bà chủ tịch rất hiếm khi xuất hiện vì anh ta đi vắng suốt, anh ta chỉ mới về nước được khoảng 1 tháng. Họ đồn thổi vì mang cả nét của ông bà chủ tịch nên anh ta rất đẹp.
Cô thoáng lo lắng. Vì từ lúc hắn ta bước vào sảnh tiệc thì cô đã không thấy hắn đâu nữa. Không biết hắn có biến mất không?
Nhưng rồi rẽ giữa đám đông, Hoàng Phong với trang phục chỉnh tề, đôi mắt sắc lẹm vô hồn cùng khí thế bức người cũng tiến lên sân khấu. Đến khi hắn đứng trên sân khấu thì mọi người, nhất là các tiểu thư đang đứng xung quanh cô đều phải thốt lên kinh ngạc trước vẻ đẹp của hắn. Cô ngẩng đầu nhìn kĩ lại, đúng là hắn cũng khá đẹp trai, nhưng làm gì đến mức để các cô nàng mê mệt đến vậy.
Cô nghe thấy tiếng ly vỡ và mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía bàn của Mạnh Huy và vị hôn thê của anh ta. Trong phút bất cẩn, vị hôn thê của anh ta đã làm rớt cái ly thủy tinh đựng rượu trong tay, chiếc ly rơi xuống va vào cạnh bàn, vỡ tan làm thủy tinh và rượu bắn ra mọi phía, bắn cả vào lễ phục mà cô ta đang mặc. Nhưng hình như không cảm nhận được điều đó, mặt cô gái vẫn như thất thần, như không thể tin được vào mắt mình. Khi vị hôn phu của Thiên Ân dùng khăn nhanh chóng lau đi những giọt rượu đang vương trên lễ phục của cô và anh ta còn lịch sự cởi áo vest ngoài khoác lên vai cô thì cô mới hoàn hồn trở lại. Nhưng đôi mắt vẫn nhìn thẳng về phía con người đang đứng trên sân khấu.
MC khéo léo dùng tiếng nói của mình đưa sự chú ý của mọi người về phía sân khấu. Cũng giống như đối với ông chủ tịch thì cậu chủ cũng là một người đặc biệt đối với bà chủ tịch nên bà có thể yêu cầu cậu chủ làm một việc mà bà thích. Cô cũng tò mò không biết Hoàng Phong mà hát thì có hay như bố hắn ta hay không.
Nhưng…
Bà chủ tịch khi cầm micro để yêu cầu món quà từ con trai mình thì bà lại mời thêm một người nữa lên sân khấu và người đó không ai khác mà chính là cô. Cô giật mình đến nỗi khi đôi chân ý thức được là phải bỏ chạy thì cô đã được bà dẫn lên sân khấu trước sự chứng kiến của toàn thể quan khách. Bà đặt cô đứng ngay ngắn bên cạnh Hoàng Phong.
Cô đến hít thở cũng không dám, lần đầu tiên cô đứng trước đông người như thế này, cô cũng không dám quay mặt sang nhìn hắn. Thực sự lúc này cô không biết phải làm sao cho phải. Đang phân vân, bối rối thì cô nghe thấy tiếng yêu cầu từ bà chủ tịch đối với Hoàng Phong:
“Phong à, bố mẹ không thể ở đời với con. Nhưng bố mẹ mong con sẽ tìm được một người con gái để có thể đi cùng con đến cuối cuộc đời. Hãy kết hôn đi, được không con?”
Cả bữa tiệc đột nhiên im lặng. Cô chỉ cảm thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Kinh ngạc và bối rối, cô quay sang nhìn hắn. Cô chỉ thấy mặt hắn hơi nhăn lại, đôi mắt vẫn sắc lẹm nhìn xuống phía người con gái kia rồi lại quay sang nhìn cô.
Phốc!
Hắn quỳ xuống trước mặt cô khiến cô giật mình lùi lại phía sau vài bước. Hắn ta định làm gì đây? Cả sảnh tiệc đến tiếng thở cũng không có. Cô thấy đôi mắt hắn nhìn sâu vào mắt của cô, tay hắn khẽ nắm lấy bàn tay của cô, giọng hắn chậm rãi vang lên:
“Anh có thể không hiểu được em, nhưng anh sẽ cố gắng tìm hiểu. Anh có thể không cho em được mọi điều mà em mong muốn, nhưng anh sẽ cho em tất cả những gì anh có. Anh cũng không thể hứa sẽ mãi ở bên em, nhưng anh sẽ cố gắng bảo vệ em! Anh là con người như vậy, nếu em thấy anh không đến nỗi nào thì hãy làm vợ anh nhé, Thiên An!”
Hắn…hắn…hắn vừa làm gì vậy? Hắn vừa cầu hôn cô sao? Sao hắn lại làm như vậy? Cô phải làm gì bây giờ?
Trong lúc cô đang bối rối không biết phải làm thế nào thì cả sảnh tiệc đều nhất loạt hô lên bảo cô hãy đồng ý đi. Tai cô bỗng nhiên ù đi, cô muốn bỏ chạy. Cô không muốn ở đây thêm một chút nào nữa. Xung quanh cô, máy ảnh, điện thoại bắt đầu được giơ lên để quay chụp. Cô sợ hãi nhìn hắn.
Nhưng lúc cô muốn bỏ chạy, cô lại nhìn thấy nỗi đau ẩn sâu trong đôi mắt hắn. Cô lại thấy được vẻ phong trần, lạc lõng cô đơn của hắn. Hắn cũng đang ở cùng cô giữa chốn tấp nập này, nhưng cô vẫn thấy hắn trơ trọi. Hình ảnh tươi cười của hắn, hình ảnh bá đạo của hắn, hình ảnh hắn xả thân giúp cô lúc cô hoạn nạn không lối thoát. Hắn bây giờ cũng đang ở trong hoàn cảnh ấy. Bị dồn đến cùng cực và đau khổ. Cánh tay nắm lấy tay cô khẽ xiết lại, cô cảm thấy nó khẽ run lên sợ hãi. Bỗng nhiên, cô muốn bảo vệ người đàn ông này. Dùng cả tấm thân mình để bảo vệ hắn ta. Dù hắn đang dùng cô chỉ để qua cửa ải hay để trêu tức người con gái ban nãy cũng được. Vì cô cảm thấy bảo vệ hắn giống như bảo vệ chính bản thân cô vậy.
Suy nghĩ đến đây, cô bỗng cảm thấy mình nhẹ nhõm. Vì sao cô lại có suy nghĩ này thì cô vẫn hoàn toàn không biết, nhưng cái áp lực ban nãy còn tồn tại ngồn ngộn ép cô đến ngạt thở thì giờ như đã bốc hơi. Cô nhìn ra sự hoang mang trong đôi mắt của Hoàng Phong. Cô nhẹ nhàng nói:
“Anh sẽ không hối hận chứ?”
Hoàng Phong dường như hơi bất ngờ vì cô lại hỏi như vậy, đôi mắt hắn vẫn nhìn thẳng vào mắt cô, hàng lông mày nhíu lại đầy khó hiểu.
Hít một hơi thật sâu, cô tiếp:
“Nếu vậy thì em đồng ý!”
Cả sảnh tiệc vỗ tay vang rền, mọi người đều lên tiếng chúc mừng cho cô và Hoàng Phong. Bà chủ tịch vội vàng chạy đến bên cạnh ôm lấy cô và đỡ hắn dậy. Bà tìm trong ví lấy ra một chiếc nhẫn nói đây là đồ gia bảo để dành tặng cho con dâu của nhà họ Hoàng, bà kêu Hoàng Phong đeo vào cho cô. Hắn ta vâng lời, cầm lấy bàn tay cô và xỏ chiếc nhẫn vào ngón áp út. Bà chủ tịch tuyên bố rằng sẽ mời tất cả mọi người trong sảnh tiệc đến đám cưới một cách sớm nhất có thể. Tất cả mọi chuyện đều diễn ra trong tiếng chúc mừng của mọi người. Chỉ riêng cô và hắn là im lặng. Những ngày tiếp theo sẽ như thế nào đây?
Tiệc tàn, Hoàng Phong đưa cô về nhà. Cô và hắn không nói gì trong suốt quãng đường. Cô mở điện thoại thì thấy ngập tràn tin nhắn chúc mừng của bạn bè cũng như đồng nghiệp. Thì ra chuyện cô được thiếu gia của nhà họ Hoàng cầu hôn đã thành tin sốt dẻo nhất trên mạng. Thở dài, cô ném lại chiếc điện thoại vào ví.
Dù nghĩ thế nào thì cô cũng cảm thấy chuyện hiện tại khá hoang đường. Hai con người mà chỉ vừa quen biết nhau chưa đầy một tháng, vì một lời nói dối giữa đường mà giờ lại ở bên nhau với tư cách là vợ chồng sắp cưới. Chuyện giả thành thật. Nhanh đến nỗi khiến con người ta không kịp thích ứng.
Hoàng Phong bỗng nhiên cất tiếng:
“Nếu cô không muốn, chúng ta có thể…”
Điện thoại của cô đổ chuông. Bố cô gọi.
Cuống cuồng nhờ Hoàng Phong chở cô về nhà. Đến nửa đêm, cô cũng về tới nơi, lúc này bố nói mẹ cô đã qua cơn nguy kịch. May mắn là có bác sĩ riêng của bà chủ tịch đưa xuống để chăm nom sức khỏe cho mẹ cô không thì mẹ cô đã không qua khỏi đêm nay. Nhìn mẹ nằm đó, dù rất đau khổ nhưng bố cô vẫn trấn an cô. Cô biết, dù phũ phàng nhưng thời gian thực sự không còn nhiều nữa.
Ngồi trong sân, cô ngẩng đầu nhìn trăng, hôm nay trăng rất sáng, tháng 11 rồi nên gió đêm cũng lạnh hơn rất nhiều nhưng cũng không lạnh bằng lòng cô lúc này. Hoàng Phong bước lại gần, hắn khoác áo lên vai cô, hắn đặt một bàn tay lên vai trấn an cô rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Giữa màn đêm hôm đó, cô nói với hắn: “Hay là…anh cưới tôi đi!”