Những ngày này cô đều ở trong bệnh viện cùng bố cô để chăm sóc mẹ mình. Mẹ cô đã qua cơn nguy kịch nhưng bà vẫn hôn mê và bác sĩ nói với gia đình cô rằng tỉ lệ để bà tình lại là rất ít vì khối u đã quá lớn, bác sĩ còn khuyên bố con cô nên chuẩn bị tinh thần. Bố cô khi nghe tin này thì vô cùng suy sụp, cô cũng như thế nhưng lại thiết nghĩ chỉ còn cách cố gắng đứng thật vững để lo lắng cho mẹ cô vì cô biết nếu ngay cả bản thân cô cũng suy sụp thì tất cả mọi thứ sẽ đổ vỡ hết thảy.

Đôi khi cố gắng là cách duy nhất giúp con người ta tồn tại.

Cô nói với Hoàng Phong rằng muốn tạm thời nghỉ việc ở công ty, hắn không mảy may suy nghĩ mà đồng ý. Hắn nói việc chăm lo cho sức khỏe của mẹ cô là quan trọng và điều này sẽ giúp cô không phải ân hận về sau. Cô lý nhí mãi mới có thể nói với hắn tiếng cảm ơn.

Đã hai ngày liền cô không ngủ để chăm sóc cho bố mẹ cô. Không phải là cô không muốn nghỉ ngơi nhưng bởi cô không thể nào chợp mắt được. Không khí trong bệnh viện thật hết sức nặng nề. Nhưng đó chỉ là một phần bởi trong cô lại dấy lên những lo lắng khác nữa.

Sau buổi tối Hoàng Phong an ủi cô trong giáo đường bệnh viện, cô dường như cảm nhận được có gì đó khác biệt trong cảm xúc của mình. Cô không hiểu sao khi cô không được về nhà và nhìn thấy gương mặt tỉnh bơ của hắn khi châm chọc cô thì cô lại cảm thấy khó chịu. Khi ăn trưa cô lại nghĩ không biết có ai mang cơm trưa lên văn phòng cho hắn hay không. Khi tối về thì lại lo lắng không biết co ai giúp hắn tưới củ cải, cho gà ăn và giúp hắn nấu bữa tối hay không. Rồi khi hắn chưa vào thăm mẹ cô thì cô lại trông ngóng hắn. Cô không hiểu tại sao bản thân mình lại như vậy. Nhưng rồi cô phát hiện ra, hình như cô đang nhớ hắn.

Suy nghĩ này chỉ được cô chính thức xác nhận khi cô đang ngồi bóp tay chân cho mẹ và cô nhận ra có người đang đứng phía sau mình, theo phản xạ tự nhiên, cô cứ nghĩ rằng Hoàng Phong đã tới, cô vui mừng quay lại nhìn nhưng rồi lại hụt hẫng khi phát hiện ra người đến là Đăng Minh. Tuy chỉ thoáng qua thôi, nhưng cô biết mình đang mong hắn đến.

Cô bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi với cảm xúc của mình. Cô nhận thấy có điều gì đó không ổn. Dường như Hoàng Phong đối với cô đã không còn đơn giản là một người chồng hờ. Phải chăng cô đã bắt đầu có tình cảm với hắn.

Cô thích hắn rồi sao?

Đang đi giữa hành lang bệnh viện để lấy chút nước ấm cho mẹ cô. Cô bỗng cảm thấy mệt mỏi và không còn biết gì nữa.

Khi tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm truyền nước trên một giường bệnh và Hoàng Phong đang gục đầu bên cạnh cô. Hình như hắn cũng rất mệt mỏi.

Một cảm giác yên tâm lan tỏa trong lòng khi cô thấy hắn đang ở bên cạnh mình. Cô khẽ cử động cánh tay, vô thức muốn chạm vào mái tóc của hắn nhưng rồi bàn tay cũng dừng lại trên không và cô lại bắt đầu sợ hãi. Cô đang muốn làm điều gì vậy? Cô đang muốn chạm vào Hoàng Phong sao?

Hắn cựa mình thức giấc và thấy cô đã tỉnh dậy thì cười với cô và nói rằng cô do quá mệt mà ngất đi, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là sẽ khỏi, hắn lại trấn an cô. Vừa nói hắn vừa xoa xoa mái tóc của cô. Cô nghiêng đầu tránh né và nói rằng cô muốn ra ngoài đi dạo vì cảm thấy ngột ngạt. Hắn hơi ngập ngừng thu lại bàn tay, rồi đồng ý cùng cô ra ngoài đi dạo.

***

Công viên bệnh viện về khuya.

Hình như mọi người đã đi ngủ hết, trên đường chỉ còn lác đác một vài người đang đi dạo. Cô và hắn bước song song nhau nhưng không nói gì. Hoàng Phong cởi áo khoác ngoài khoác lên vai cô. Cô cảm ơn rồi cả hai lại không nói gì mà đi tiếp tục bước đi. Khi đến gần đài phun nước, cô chọn một ghế đá gần một cột đèn đường và ngồi xuống. Hắn cũng ngồi xuống bên cạnh cô, vẫn điệu bộ đan tay và cúi đầu xuống, hắn vẫn không nói gì.

Chẳng biết tại sao khi nhìn sang gương mặt có nét mệt mỏi của hắn, cô bỗng cảm thấy xót xa. Không kìm được lòng mình, cô hỏi:

“Có chuyện gì sao?”

Cô lại thấy cái dáng vẻ đơn côi, trầm buồn trong đôi mắt của hắn. Hắn lại tịch mịch, cô quạnh như bóng đêm. Trái tim cô đập liên hồi.

Hắn vẫn ngồi đó, yên lặng rồi bỗng nhìn sang cô, hắn nói:

“Ở nhà một mình không sao chứ? 4 ngày!”

Hắn đi đâu? Sao hắn lại dùng vẻ mặt này để nói với cô.

“Lúc nào tôi chẳng ở một mình!…Uhm, anh đi đâu à?” Cô tỏ ra bình tĩnh.

Hắn không nhìn cô nữa mà đưa mắt nhìn ra phía xa.

“Công ty có chút chuyện, tôi phải sang Mỹ 4 ngày, không có tôi, nhớ tự chăm sóc bản thân!”

Công ty có chuyện, là chuyện gì? Hắn phải đi xa sao? Nhưng tại sao hắn lại dặn cô phải tự chăm sóc bản thân, hắn cứ tiếp tục như vậy sẽ làm cô có cảm giác rằng hắn đang thích cô và thật lòng quan tâm cô cũng không biết chừng. Nhưng đây là sự thật hay lại là ảo tưởng do bản thân cô tạo ra, cô có lại đang lừa dối bản thân mình một lần nữa?

Cô thực sự không biết nói gì mà chỉ gật đầu nhìn hắn. Trong lòng cô thoáng chút hi vọng rằng hắn cũng có tình cảm với cô. Hắn nhìn cô rồi lại nhếch mép phì cười trước thái độ của cô. Hắn hỏi cô có muốn mua quà gì không, cô lại tiếp tục không nói mà chỉ lắc đầu. Hắn vẫn giữ nụ cười ấy, đứng dậy nhét hai tay vào túi quần và nói:

“Vậy tôi sẽ làm em bất ngờ!”

Hắn gọi vừa gọi cô là gì? Tại sao lại gọi như vậy? Nhưng cô không những không cảm thấy khó chịu mà ngược lại còn cảm thấy trong lòng nhen lên chút cảm xúc rộn ràng. Hắn sẽ làm cho cô bất ngờ ư? Tại sao chỉ một câu nói của hắn thôi cũng đã làm cho trái tim cô bỗng cảm thấy ấm áp. Hắn cũng quan tâm cô mà, phải không? Vậy nên cô sẽ đến bên hắn, được chứ?

Câu nói của Hoàng Phong làm cô bỗng chốc cảm thấy hạnh phúc. Nhưng nó cũng dày vò bản thân cô trong khoảng thời gian hắn đi xa. Cô như lơ lửng giữa hai khoảng không gian, đấu tranh giữa hai suy nghĩ mà không thể nào thoát ra được. Hắn thích cô chứ? Hay chỉ là thực hiện lời hứa sẽ giúp cô chữa lành vết thương? Nhưng có một sự thật cô đã biết: cô thích hắn mất rồi!

Nhưng dù lý trí của cô đã nhiều lần phủ định và căn dặn cô dẹp bỏ những tưởng tượng vớ vẩn rằng Hoàng Phong cũng thích cô sang một bên, bởi nó thấy dù hắn có đôi khi tỏ ra khó chịu, khó chiều nhưng hắn đối với ai cũng tốt như vậy và cô không phải là trường hợp đặc biệt. Và rằng hắn có chăng đối với cô chỉ là sự tội nghiệp mà thôi. Nhưng sâu trong trái tim của cô vẫn có gì đó thúc giục rằng hắn cũng quan tâm cô, yêu thương cô giống như cô vậy. Và trong cuộc chiến này, dù lý trí có mạnh thế nào thì kẻ thắng cuộc luôn là trái tim ngu ngốc ấy. Chính vì thế cô lại bắt đầu nuôi hi vọng.

Hai ngày trôi qua và cô vẫn miệt mài trong sự chờ đợi. Cô không nghĩ rằng mình lại có lúc nghĩ đến hắn nhiều như vậy. Dường như hắn chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ của cô. Cô đang chờ hắn quay trở về. Và trông mong điều bất ngờ mà hắn sẽ mang đến cho cô. Cô muốn ra sân bay đón hắn trở về.

Đến ngày thứ ba, bà chủ tịch đến thăm bố mẹ cô và đưa cho cô một tấm thiệp. Bà nói rằng dù biết cô đang rất bối rối nhưng mong cô có thể đi dự buổi tiệc này thay cho Hoàng Phong vì hắn đang ở nước ngoài và công việc đang gặp chút vấn đề nên không thể về tham dự. Theo như lời của bà thì đây là buổi tiệc quan trọng của gia tộc họ Hoàng, nó là buổi tiệc truyền thống hằng năm và cô là con dâu của ông bà thì không thể không đi, nhất là trong tình trạng chồng cô không thể tham gia được.

Cô hơi lưỡng lự, nhưng rồi bố cô cũng khuyên cô nên đi bởi đây là việc quan trọng đối với nhà chồng cô, rằng cô hãy yên tâm vì ông đã có thể tự chăm sóc cho mẹ cô. Và rồi cô cũng quyết định tham dự buổi tiệc này.

Vì là thiếu phu nhân của tập đoàn Estermir nên cô không thể ăn mặc đơn giản được. Bà chủ tịch đưa cô đi chọn một bộ lễ phục sang trọng màu đen ôm sát người với thân váy kéo dài, tóc búi cao và đeo một bộ trang sức kim cương lộng lẫy. Ngắm nhìn mình trong gương, cô thực sự cảm thấy bản thân như đã biến thành một người khác, sang trọng và quý phái. Nhưng cô lại có chút lạ lẫm với chính mình.

Như lời bà chủ tịch đã nói thì do công việc xảy ra chút vấn đề nên Hoàng Phong không thể đáp kịp chuyến bay sáng nay để về tham dự buổi tiệc này. Và chính từ lúc đó cô lại trong tình trạng trông ngóng điện thoại, cô mong một cuộc gọi từ hắn. Mong hắn sẽ gọi cho cô và để trực tiếp nói với cô rằng hắn bận mà không về được, hắn sẽ giải thích và xin lỗi vì đã thất hứa với cô. Nhưng rồi điện thoại không có lấy một tin nhắn hay một cuộc gọi nào từ hắn và cô lại thất vọng nhận ra rằng cô đối với hắn không quan trọng đến vậy. Nhét điện thoại vào trong ví, cô bước vào sảnh tiệc.

Một buổi tiệc hoành tráng với đủ mọi nghi thức long trọng. Trong tiếng nhạc du dương của dàn hợp xướng, bà chủ tịch dắt cô đi ra mắt tất cả mọi người. Với một nụ cười xã giao lịch thiệp cô vui vẻ chào đón tất cả mọi người đến tham dự bữa tiệc. Người đến dự tiệc có cả Thiên Ân và vị hôn phu của cô ấy, Mạnh Huy — người vừa nắm quyền điều hành Vansenter cách đây vài tuần, không những vậy còn có cả Khải Hưng và Bảo Hân, và giờ cô mới biết Bảo Hân chính là con gái của một thương nhân là Việt kiều Úc và là chủ một nhãn hiệu đá quý lớn quốc tế. Thiên Ân và Bảo Hân gặp cô lại vui mừng hớn hở như bạn thân lâu ngày. Bảo Hân liên tục nhắc nhở cô hãy đi tham dự đám cưới của Khải Hưng và cô ấy, nhưng lại tỏ ra tiếc nuối vì đám cưới của họ đã phải dời sang trung tuần tháng một vì gia đình Khải Hưng có một số trục trặc. Bảo Hân dù có chút tiếc nuối nhưng vẫn không dấu nổi vẻ hào hứng hạnh phúc khi sắp làm cô dâu. Lúc này cô mới nhìn rõ gương mặt của Bảo Hân, một gương mặt trắng xanh có phần nhợt nhạt được phấn trang điểm che khuất đi. Lại nhìn sang Khải Hưng, cô lại bỗng cảm thấy sợ hãi vì những lời Khải Hưng đã nói với cô khi ở quán café hôm ấy.

Sau những màn biểu diễn của những nghệ sĩ chuyên nghiệp, khách mời lần lượt lên sân khấu góp vui. Vì đều là những người có tiền tài địa vị nên họ đều biểu diễn các thể loại như dương cầm, vĩ cầm, hay khiêu vũ, hát opera. Cô một phần vì lo lắng trước ánh mắt của Khải Hưng, một phần cảm thấy nhàm chán trước sự ồn ào của buổi tiệc nên nhanh chóng cáo từ và đi vào nhà vệ sinh.

Khi bước vào nhà vệ sinh, việc đầu tiên cô làm là mở điện thoại ra để xem. Màn hình vẫn im lìm. Những suy nghĩ quẩn quanh lại bắt đầu dày vò bản thân cô. Cô lại nghĩ đến buổi tiệc cưới của Hoài Anh, khi Hoàng Phong nói với mọi người rằng cô là vợ anh, nhớ đến buổi tiệc sinh nhật khi Hoàng Phong cầu hôn cô. Giờ đây cô đã tham dự buổi tiệc này với tư cách là vợ của hắn. Nhưng đối với hắn cô thực sự là gì? Có phải cô đã quá hi vọng rồi không?

Trang điểm lại đôi chút, tự trấn an bản thân và bước ra ngoài. Nhưng khi đi qua một căn phòng thì bỗng nhiên cô bị một người kéo mạnh vào trong và lấy tay bịt miệng. Cô hốt hoảng tính kêu lớn nhưng đã bị gương mặt của người đó làm cho im bặt.

Khải Hưng? Anh lại muốn gì?

Khải Hưng ra hiệu nói cô đừng hét lớn, cô gật đầu và anh cũng bỏ tay ra. Cô hỏi anh đang làm cái gì vậy, anh nói rằng anh muốn nói chuyện với cô. Nhưng nói chuyện với cô sao lại phải chọn cái cách lén lút như thế này. Cô nói rằng không có gì muốn nói với anh và cô định bỏ ra ngoài bởi cô bỗng nhiên sợ hãi rằng sẽ có người nhìn thấy cảnh tượng này. Nhưng Khải Hưng lại đưa ra một mảnh giấy và hỏi rằng cô còn nhớ nó không?

Cô quay sang nhìn mảnh giấy trên tay anh, mảnh giấy anh vừa lấy ra từ chiếc ví màu da mà cô đã tặng cho anh từ rất lâu rồi.

Nhớ chứ! Cô còn nhớ như in cái mảnh giấy đó. Nó là một mảnh giấy nhỏ màu vàng cô đã khéo léo bỏ vào chiếc hộp đựng đầy một ngàn ngôi sao mà cô làm tặng anh ngày đó. Trong mảnh giấy ấy, cô viết nắn nót rằng:

“Em là một cô gái: thích viết vớ vẩn, hay nghĩ lung tung, lảm nhảm hát một mình một bài hát rồi lại buồn một mình, nhưng luôn chân thành khi yêu! Vậy nên nếu thấy em không đến nỗi nào thì hãy yêu em, được không?”

Cô những tưởng anh sẽ không bao giờ biết và đã cất nó vào quá khứ, nhưng tại sao bây giờ anh lại lấy nó ra. Cô thấy nó được gấp vuông vắn và nhét vào một ngách nhỏ trong chiếc ví của anh. Những điều này là sao?

Anh nói với cô. Anh đã biết từ rất lâu rồi. Nhưng anh không tỏ ra cho cô biết rằng anh cũng thích cô từ lúc đó. Bởi anh có việc quan trọng cần phải làm. Anh lại một lần nữa cầm tay cô, xin cô hãy rời khỏi Hoàng Phong vì anh không muốn cô bị tổn thương. Anh muốn cô hãy sang Mỹ để chờ anh, anh sẽ mua vé máy bay để cô đi ngay trong ngày mai.

Ở bên Hoàng Phong cô sẽ bị tổn thương còn ở bên anh thì cô sẽ không bị tổn thương ư? Là ai đã đẩy cô đến bước đường này? Cô vốn không trách anh vì lúc bấy cô nghĩ rằng tình cảm thì không thể đến từ một phía và anh hướng tình cảm về phía người con gái khác không phải là lỗi của anh, bởi tình cảm là thứ không thể khống chế được. Cô đã chấp nhận sự thật rằng anh không thích cô và bắt đầu tìm mọi cách để quên đi. Nhưng khi cô bắt đầu quên đi thì anh lại muốn quay về. Lần trước anh nói anh không nhận ra được tình cảm của mình cho đến khi cô đi mất, và lần này anh lại nói rằng anh đã biết cô yêu anh và anh cũng yêu cô từ rất lâu rồi. Đâu mới là sự thật, tại sao anh lại như vậy, và tại sao lại đối xử với cô như vậy? Nếu những lời nói vừa rồi của anh là thực thì cô thực sự không hiểu nổi việc quan trọng mà anh phải làm là gì đến mức phải để tình yêu của anh sang một bên mà kết hôn với một người con gái khác. Cô bỗng nhận thấy dường như anh lại quá xa vời đối với cô, một con người hoàn toàn khác, một con người mà cô chưa từng biết đến.

Nhưng tất cả mọi thứ đối với cô giờ đã không còn quan trọng nữa rồi. Anh đối với cô giờ đã là quá khứ. Làm sao để cô có thể đến bên anh trong khi mọi thứ của cô ở đây đang rất hỗn loạn và làm sao cô có thể yêu anh khi mà cô đã biết trái tim của mình đã mang một hình bóng khác. Cô bỗng nhiên thấy tội nghiệp cho anh, tội nghiệp cho cô, tội nghiệp cho một tình yêu không có kết thúc đẹp đẽ của quá khứ. Cô nói với anh:

“Quá muộn rồi, Khải Hưng à!”

Rồi cô lê bước tiến ra phía cửa. Cô tiếp: “Quay lại thôi, mọi người đang chờ!”

Nhưng cô cảm thấy anh vẫn không hề cử động, chỉ thấy bàn tay anh nắm chặt lại, đôi mắt đỏ lên và nói gằn từng tiếng:

“Em yêu Hoàng Phong rồi, phải không?”

Câu hỏi này của anh là cô sững người. Có lẽ bởi anh đã nói đúng những gì trong lòng cô. Nhưng cô vẫn không trả lời. Cô tiếp tục bước lại phía cửa.

“Ngay cả khi hắn chỉ coi em là người thay thế Thiên Ân?”

Cô cố gắng bước thật nhanh ra cửa nhưng không kịp nữa rồi, những lời nói của Khải Hưng cô đều đã nghe hết. Khải Hưng cũng biết Thiên Ân? Khải Hưng cũng biết chuyện Hoàng Phong yêu thương Thiên Ân?

Cô không đáp lại bởi những gì anh nói cô đều đã tự vấn lòng mình. Có lúc cô tự hỏi có phải Hoàng Phong đối xử tốt với cô đơn giản vì cô có một cái tên gần giống với người con gái trong trái tim hắn và vì hắn ta muốn cô ấy biết được điều này. Tất cả những gì hắn đã làm chỉ để chứng tỏ cho Thiên Ân thấy tình yêu của hắn đối với cô ta. Và cô chẳng qua chỉ là một hình nhân không hơn không kém. Nhưng những suy nghĩ ấy đã bị trái tim mù quáng khao khát tình yêu của cô gạt bỏ đi. Đúng là mù quáng thật. Lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy ghét chính cái tên của mình.

Cô lại một lần nữa thấy tội nghiệp cho bản thân mình. Một hình nhân sống trong lòng người con trai ấy, cười nói, an ủi, mơ ước hạnh phúc cùng với hắn trong khi cô hoàn toàn có thể nhận thức được rằng đối với những gì mà người ta đã coi là định mệnh thì sẽ không bao giờ có thể dễ dàng chấp nhận từ bỏ. Cô đã biết Hoàng Phong phải hi vọng  và hạnh phúc nhiều thế nào khi tìm được Thiên Ân sau bao năm xa cách. Cô đã biết hắn phải yêu thương Thiên Ân thế nào mới đau khổ cùng cực khi cô ấy không chấp nhận lời cầu hôn của hắn, hắn đã muốn chứng tỏ hắn yêu cô ấy đến nhường nào khi chọn một người với cái tên gần giống để kết hôn và hắn chắc chắn đã nghĩ đến việc sẽ quay trở lại với Thiên Ân bởi vậy mà hắn đã lựa chọn kí kết hợp đồng hôn nhân đối với cô. Hắn vẫn đang nuôi hi vọng về tình yêu với Thiên Ân, hắn vẫn muốn quay trở lại bên cô ấy và vấn đề chỉ là thời gian.

Cô nhếch mép cười. Thì ra, cô lại là một kẻ ấu trĩ đến vậy. Cô đã biết được những điều đó nhưng vẫn ôm khư khư giấc mộng tình yêu. Biết rằng sẽ đau nhưng vẫn tự huyễn hoặc bản thân mình. Một con bù nhìn muốn biến thành ông chủ cánh đồng ngô. Cô bé lọ lem muốn trở thành công chúa. Nhưng cái sự thật trần trụi của cuộc sống này giúp cô nhận rằng: vốn không tồn tại cô bé lọ lem. Đó chỉ là câu chuyện cổ tích người ta kể cho trẻ con nghe mà thôi. Vậy mà một kẻ tưởng chừng rất lý trí như cô lại mơ mộng và tin vào điều ấy.

Đáng thương thật!

Bước ra sảnh tiệc, cô đứng lặng trong một góc để nhìn mọi thứ. Những thứ này, vốn không phải dành cho cô. Nhìn lên sân khấu, cô thấy Thiên Ân đang chơi đàn hạc. Vẻ ngoài xinh đẹp, nhân ảnh thướt tha, đầy vẻ lôi cuốn, là tâm điểm của mọi ánh nhìn. Những thứ ở đây, cách đối xử của mọi người dành cho cô và ngay cả những thứ trên người cô vốn đều là của người con gái ấy. Còn cô, vốn chẳng là gì cả. Cô thoáng ghen tị với những gì mà cô ấy có, một vẻ ngoài kiều diễm, một vị hôn phu tài giỏi, một chàng trai yêu cô hết mực. Còn cô, không có gì cả!

Cô nghe thấy tiếng người ta xì xầm bàn tán rằng Thiên Ân mới chính là người yêu của người thừa kế tập đoàn Estermir nhưng rồi không hiểu sao người được làm thiếu phu nhân của “Hoàng gia” lại là một cô gái làm thuê không hề có chút danh tiếng. Người ta còn nói vì quá thương nhớ Thiên Ân mà Hoàng Phong đã cưới một cô gái có tên gần giống với cô ấy. Và chính vì không muốn chính thức công nhận người vợ này nên Hoàng Phong đã không xuất hiện ở buổi tiệc hôm nay. Và cô nhận được sự đồng cảm cũng như ánh nhìn tội nghiệp từ phía những con người kia.

Ngay cả những con người không quen không biết gì với cô kia họ còn nhìn nhận được vấn đề như vậy thì cô làm sao có thể tự lừa dối bản thân mình được nữa. Nếu cứ tiếp tục để tình cảm của mình trôi dạt thế này, người tổn thương nhiều nhất không ai khác sẽ chính là cô.

Tiệc cũng đã sắp tàn, cô đến nói với bà chủ tịch và xin phép ra về trước. Nhìn vẻ mặt cô mệt mỏi bà chủ tịch nhanh chóng đồng ý và cho xe đưa cô về.

***

Không khí trong xe quá ngột ngạt, cô mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài thì giật mình phát hiện dường như cô đã quên hết khái niệm về thời gian.

Đêm nay là Giáng Sinh!

Gió lạnh ngoài cửa lùa vào làm cô khẽ rùng mình, cô lại nhớ đến chiếc áo khoác của Hoàng Phong và nhớ ra hắn không có ở đây. Khẽ lắc đầu, tỉnh lại đi nào, đừng mơ mộng nữa Thiên An ơi! Cô tự nói với lòng mình.

Tài xế hỏi cô muốn đến thẳng bệnh viện hay muốn về nhà. Cô nói muốn về nhà. Cô phải về để thu dọn thêm một ít đồ đạc, sáng mai sẽ vào bệnh viện sớm vì hôm nay bố cô đã nói sẽ chăm sóc mẹ rồi.

Xe cứ chạy, cô dựa đầu vào khung cửa sổ nhìn những bóng đèn đường như thời gian trôi qua cửa kính. Bất chợt, cô thấy một của hàng bán đàn guitar còn mở cửa. Cô vội vàng nói tài xế dừng xe lại và bước vào cửa hàng.

Nhân viên bán hàng niềm nở chọn cho cô một cây đàn dây nilon vừa ý. Cô trả tiền rồi nhanh chóng từ biệt.

Lên xe, cô ôm cây đàn và vuốt ve nó. Đã từ rất lâu rồi, lâu đến độ cô không còn nhớ nổi nữa rằng cô đã có lúc muốn tiết kiệm lương tháng của mình để mua một cây đàn guitar. Còn giờ đây thì cô có nó một cách dễ dàng như vậy. Cây đàn này là khao khát một thời của cô, cũng như Khải Hưng vậy. Khi ấy, cô mong ước có được một cây đàn đẹp cũng giống như mong muốn tình yêu từ anh, cô nghĩ rằng sẽ thật hạnh phúc nếu điều đó trở thành hiện thực. Nhưng bây giờ có được rồi thì cô lại không chút mừng rỡ, cái hạnh phúc cô mở tưởng đã bốc hơi không chút dấu vết. Tất cả chỉ là thói quen mà thôi, yêu thương cũng vậy. Sự chờ đợi đã giết chết cảm xúc của cô với Khải Hưng từ lúc nào không hay. Và khi anh đi bên người con gái khác, cô buồn vì thói quen của mình đã bị thay đổi, hụt hẫng vì không có thói quen khác thay thế vào. Nhưng rồi cô khi phát hiện ra rằng mình đã có một thói quen khác, thói quen coi Hoàng Phong đó là chỗ dựa cho mình, là thuốc của mình và không biết từ lúc nào cô vô thức hướng trái tim mình về phía hắn.

Thật nực cười, thì ra cô mới là người có lỗi với Khải Hưng, xét về một khía cạnh nào đó thì cô mới là người thay đổi trước. Cô đã từ bỏ anh trước khi nói yêu anh. Cô và anh vốn chẳng ai nợ ai cái gì cả. Anh không đến bên cô còn cô thì buông tay anh trước.

Cô nói với tài xế rằng muốn đi dạo một chút nên bảo tài xế dừng xe khi còn cách nhà cô cả một đoạn đường.

Lúc này, lê chân từng bước trên con đường về nhà cô, mà không, về nhà hắn vì đó vốn chưa bao giờ là nhà của cô, cô nhìn hai bên đường nhà nhà đều trang trí cây thông noel sáng lấp lánh. Những món quà được đặt dưới gốc cây như báo hiệu một mùa quan tâm, yêu thương và an lành.

Cô cũng đã từng có những cây thông noel, có những món quà và có những Giáng sinh trọn vẹn bên gia đình. Nhưng đã từ rất lâu rồi cô chỉ đón giáng sinh trong bệnh viện. Những món quà của cô nhận được phần lớn đều là từ Đăng Minh, người bạn thân nhất và quan tâm cô nhất. Cô cũng biết tình cảm của hắn, đôi khi cô cũng muốn đáp lại tình cảm của hắn, cho hắn một cơ hội, nhưng rồi lại nghĩ như vậy thực sự quá ích kỷ khi mà đối với hắn cô không hề có cảm xúc được gọi là tình yêu. Cô không thể nhẫn tâm nhìn hắn dành cho cô những quan tâm khác biệt và cũng chính vì thế cô lại tự nhận thấy bản thân mình vô tâm.

Những suy nghĩ vẩn vơ cuối cùng cũng kết thúc và cô cũng đã đứng trước cổng nhà. Hơi lưỡng lự, xong cô cũng đẩy cửa bước vào, nhìn xung quanh: vườn cải của hắn, chuồng gà của hắn, ngôi nhà của hắn…mọi thứ đều là của hắn, chỉ riêng cô là kẻ vô tình bước vào cuộc sống của hắn nhưng rồi lại tham lam muốn có hắn. Thiết nghĩ, nếu là cô ấy, căn nhà này sẽ hạnh phúc hơn biết nhường nào và hắn cũng sẽ hạnh phúc hơn biết nhường nào.

Nghĩ đến đây, cô bỗng không muốn bước chân vào nhà.

Ngồi xuống chiếc xích đu được mắc trên cây mai ở giữa vườn. Gỡ cây đàn guitar ra khỏi bao da, cô gẩy nhẹ một vài nốt. Đã lâu lắm rồi cô không đàn, đã lâu lắm rồi cô không hát.

“…Last christmas, I gave you my heart

But the very next day, you gave it away

This year, to save me from tears

I’ll give it to someone special…”

Cô dạo đàn và hát một đoạn một bài hát quen thuộc trong đêm Giáng Sinh mà người ta thường hát — “Last Christmas”. Nhưng lời bài hát này sao như đang nói lên tâm trạng của cô lúc này. Ngồi trong đêm tối một mình, đối diện với chính mình, cô lại nhớ hắn. Ước gì có thể gặp hắn lúc này.

Bỗng nhiên đèn nhà cô bật sáng. Cô hốt hoảng đứng lên nhưng đôi giầy cao gót làm cô trẹo chân mà ngã xuống đất, cây đàn được đà rơi lên đùi cô đau điếng. Nhưng chưa kịp kêu lên vì đau đớn cô đã phải mở to mắt vì kinh ngạc.

Khu vườn nhà cô, từ lối đi, chuồng gà, cây mai, mái nhà, cánh cửa…đều được trang trí đèn nhấp nháy. Ánh đèn lấp lánh khắp mọi chỗ và Hoàng Phong bước ra từ phía sau cánh cửa màu trắng ấy. Có phải đây là một giấc mơ không?

Vẫn vẻ bình thản cho hai tay vào túi quần, hắn tiến lại gần phía cô và nói:

“Ít nhất thì em cũng còn ý thức được hôm nay là Giáng sinh nhỉ?”

Hắn đã về. Cô còn chưa ý thức được đây là thật hay mơ thì hắn đã đến bên cạnh cô, nửa quỳ nửa ngồi trước mặt cô rồi nói:

“Là thật! Bất ngờ thế sao?”

Hắn đang ở trước mặt cô, nhếch mép cười như hắn vẫn thường làm. Nhưng sao trái tim cô loạn nhịp thế này? Hắn biết mọi điều cô nghĩ sao? Đây là bất ngờ mà hắn muốn làm cho cô sao?

Lúc này cô không biết phải làm thế nào cho phải thì hắn đã nhanh chóng cầm cây đàn lên, một tay đưa ra trước mặt cô ra hiệu cho cô đứng dậy. Đưa bàn tay ra cầm lấy tay hắn, cô và hắn đứng dậy.

Hắn nói lời cảm ơn cô vì đã thay hắn đi dự buổi tiệc hôm nay. Lúc hắn đến bệnh viện thì bố cô nói với hắn là cô đã cùng bà chủ tịch đi rồi, lúc đấy đã muộn nên hắn không đến buổi tiệc nữa mà về trang trí nhà chào đón Giáng sinh. Và để cảm ơn cô, hắn đàn tặng cô một bản.

“Em thích bài gì?” Hắn cất tiếng hỏi.

Cô lắc đầu vì thực sự cô không nghĩ ra bài gì.

Hắn nhếch mép cười khi thấy cô dường như vẫn chưa hoàn hồn. Hắn lên tiếng châm chọc.

“Ngốc thật!…Tôi sẽ chơi lại bài ban nãy vậy!”

Hắn ôm cây đàn, ngồi xuống chiếc xích đu và dạo qua vài nốt, rồi tiếng đàn lại vang lên với những âm thanh quen thuộc.

Cô yên lặng giữa khoảng sân, trên người mặc lễ phục thướt tha, đứng giữa muôn vàn lấp lánh của những ánh đèn nhìn người con trai ấy chăm chú cho điệu nhạc của hắn. Trái tim cô đập rộn ràng. Đôi mắt cô không rời khỏi hắn còn hắn dường như không hề cảm nhận được điều đó. Hắn đôi khi ngẩng mặt nhìn cô mỉm cười. Nhìn hắn như vậy, cô lại bắt đầu suy nghĩ. Hắn đang ở trước mặt cô, đang nhìn cô hay nhìn người con gái khác qua cô? Hắn làm những điều này vì cô hay chỉ muốn làm người con gái ấy vui? Hắn có chút tình cảm nào với cô không hay chỉ đơn giản đang cho cô uống thuốc? Một lần nữa muốn thương hại cô sao? Cô phải làm gì đây?

Cô nhìn hắn, người con trai chỉ mới bước vào cuộc đời cô trong một khoảng thời gian ngắn và đến một lúc nào đó sẽ phải kết thúc. Nhưng tại sao cô không thể gạt bỏ ý định muốn ở bên hắn mãi mãi nhỉ? Cô nhận thấy mình đã trở nên tham lam vô cùng. Cô bỗng hoảng sợ. Nếu không dừng lại thì cô sẽ đau khổ một lần nữa khi phải trả hắn về bên người con gái ấy.

Sẽ rất đau đấy, Thiên An à! Cô tự nhủ.

Bản nhạc kết thúc, hắn ngẩng mặt lên nhìn cô. Nở một nụ cười nói:

“Merry Christmas và kỷ niệm một tháng ngày cưới!”

Cô thoáng sững người trước lời nói của hắn và phát hiện ra hắn đang nhìn cô trìu mến. Ánh mắt này cô chưa bao giờ được thấy từ hắn.

[“Đừng tốt với tôi như vậy nữa, không thì tôi sẽ yêu anh mất và lúc ấy sẽ không muốn rời khỏi anh”] Cô muốn nói với hắn như vậy. Nhưng rồi cô nhận ra ánh mắt đầy yêu thương kia của hắn không dành cho cô, nó dành cho một người khác và cô chỉ là cái bóng của người đó.

Chỉ là một cái bóng không hơn không kém!

Cô im lặng, nhưng rồi ngẩng mặt lên nhìn vào đôi mắt của hắn. Đã đến lúc phải bỏ chạy rồi, nếu không bỏ chạy thật nhanh, cô sẽ lún sâu xuống vũng lầy này và sẽ không bao giờ thoát ra được mất.

“Chúng ta…dừng lại đi!”

Cô mãi mãi không thể thay thế được người con gái ấy! Dù có cố gắng thế nào đi nữa!

Nhimquynh

error: Content is protected !!