Nhanh chóng chạy đến bệnh viện, cô thấy bà chủ tịch đang ngồi thẫn thờ ngoài cửa phòng cấp cứu. Vừa nhìn thấy cô, bà chỉ mỉm cười khẽ khàng rồi lại mang vẻ ủ buồn mệt mỏi. Nhanh chóng chạy lại đỡ bà chủ tịch, trong lòng cô cảm giác lo lắng vô cùng, bà chủ tịch khác xa với những gì cô biết trước đây. Nếu thường ngày bà dù thế nào cũng vui vẻ, hoạt bát, đầy hào hứng thì hôm nay chỉ trầm lặng ngồi im và nhìn vào phòng cấp cứu. Cô không biết phải làm thế nào, chỉ nắm lấy bàn tay đang run rẩy của bà. Rồi cô nghe tiếng bà nói với cô khẽ khàng, mệt mỏi:
“Thêm một lần nữa, chắc mẹ sẽ không chịu nổi mất…”
Lòng cô chấn động. Cô hiểu những điều bà chủ tịch nói. Một lần mất đi con gái của mình, có lẽ là một người mẹ, bà đau khổ hơn ai hết, nhưng bà vẫn phải vui cười có lẽ để mọi người không phải lo lắng. Nhưng nếu lần này, ông chủ tịch có mệnh hệ gì thì có lẽ bà sẽ suy sụp mất. Những người luôn tươi cười là người mang nhiều ưu tư nhất, chỉ là họ không thể biểu đạt mà thôi.
Cô vòng tay sang, ôm lấy bà chủ tịch, để đầu bà dựa vào vai mình và an ủi bà rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Bỗng nhiên, cô nhớ đến Hoàng Phong, hắn đang ở đâu? Hắn có biết việc ông chủ tịch phải nằm viện hay không?
Sau khi bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu và nói mọi chuyện đều ổn, ông chủ tịch do gặp phải chấn động tâm lý quá lớn nên đã ngất đi nhưng họ cũng nói thêm rằng ông vẫn hôn mê bất tỉnh và chưa thể chắc chắn được khi nào sẽ tỉnh lại thì cũng là lúc cô thấy Thu Ngọc hớt hải chạy đến.
Không cho cô ấy nói gì trước mặt bà chủ tịch, cô để bà chủ tịch vào phòng chăm sóc cho ông chủ tịch rồi mới cùng cô ấy nói về chuyện công ty.
Thu Ngọc đưa cho cô một tờ báo, cô nhìn qua tờ báo và thấy thông tin Estermir sắp phá sản và đang bị thu mua lại được đăng lên trang nhất. Thực sự Estermir chỉ là một công ty thời trang áo cưới trong tập đoàn đa lĩnh vực Estermir, việc nó phá sản tuy không ảnh hưởng đến sự tồn tại của cả tập đoàn nhưng ít nhiều bị ảnh hưởng đến danh tiếng của cả tập đoàn. Nhưng tại sao từ một công ty đang làm ăn phát đạt lại bỗng nhiên đứng trên bờ vực phá sản như thế thì cô hoàn toàn không thể hiểu được. Từ trước đến nay, cô chưa từng thấy Estermir vay nợ chứ đừng nói để đến mức nợ không trả được để bị đẩy đến bước phải phá sản.
Thu Ngọc rối rít xin cô hãy quay lại công ty, cô ấy nói rằng chỉ có cô mới có thể tìm hiểu và xoay chuyển tình thế lúc này.
Nhưng rốt cuộc, cô sẽ phải làm gì?
Có hiện đang không có tư cách gì ở công ty, hiện không thể ký bất kì một văn bản nào và làm sao cô có đủ sức để làm một việc như vậy. Hoàng Phong đã từ bỏ cô rồi và chỉ không lâu nữa thôi, cô sẽ không còn là bất cứ điều gì trước mặt hắn, nếu giờ cô lao vào để giải quyết chuyện này thay hắn, hắn sẽ nghĩ rằng cô mặt dày níu kéo, ngu ngốc để níu giữ hắn, phải không? Cô không phải là đứa không hiểu chuyện, nếu hắn đã muốn kết thúc theo hợp đồng thì việc của công ty cô sẽ không can thiệp vào, cô không muốn can thiệp vào việc riêng của hắn. Cô sẽ để cho mọi chuyện được kết thúc một cách đơn giản vậy thôi. Mà chắc lúc này Hoàng Phong đã biết mọi chuyện, chắc chắn sẽ có cách giải quyết thôi.
“Điện thoại của Tổng Giám đốc không hề liên lạc được!” Thu Ngọc vừa nói vừa nhìn cô đầy lo lắng.
Tại sao điện thoại của hắn lại không liên lạc được. Hắn có lẽ không phải là người tắc trách đến vậy. Trước đây, cô có từng nghĩ như vậy nhưng nhìn những gì hắn đã làm trong thời gian gần đây ở công ty, cô không nghĩ là hắn sẽ chọn cách bỏ đi khi mọi chuyện ở đây đang rối tung lên như thế này. Bà chủ tịch đã từng nói, hắn chịu về nước lần trước cũng chỉ vì ông chủ tịch bệnh nặng. Lần này cũng không ngoại lệ, hơn nữa sự việc lần này ảnh hưởng rất lớn đến nhà họ Hoàng, hắn sẽ không thể làm ngơ được. Cô tin chắc hắn sẽ đang nghĩ cách giải quyết. Chắc chắn vậy.
Quay sang nhìn Thu Ngọc, cô ấy đang chăm chú nhìn cô với ánh mắt van nài. Cô lắc đầu và nói rằng cô hiện tại không phải là người của công ty, không thể làm việc gì vì công ty vì nếu có muốn cũng không thể được. Cô khuyên Thu Ngọc nên tìm Phó Tổng Giám đốc sẽ phù hợp hơn. Thu Ngọc nghe thấy vậy thì lại tiu nghỉu ôm tài liệu bỏ ra về.
Tuy cũng tự cảm thấy bản thân mình vô tâm, nhưng nếu cô lao vào để giải quyết, liệu có giải quyết được gì hay không hay chỉ để hắn nghĩ rằng cô vẫn muốn ở bên cạnh hắn. Đúng là cô vẫn muốn ở bên cạnh hắn, nhưng với tư cách một người để yêu thương, còn nếu chỉ là một nhân viên, cô sẽ không cần điều đó. Tự ngược đãi bản thân vì tình yêu, cô không muốn mình bị đát đến vậy. Nhưng đâu đó trong lòng cô, cảm giác bồn chồn lo lắng cứ lan tỏa.
Hắn đang ở đâu? Đã biết mọi chuyện diễn ra ở đây chưa?
Ngồi trong phòng bệnh của mẹ, cô vô thức ngước nhìn điện thoại. Khi mẹ hỏi có phải cô đang chờ điện thoại từ ai thì lúc đó cô mới giật mình nhận ra hành động của mình. Cô lắc đầu phủ nhận, nhưng rồi mọi chuyện vẫn không qua được đôi mắt của mẹ cô. Mẹ nói rằng, mẹ đã đọc báo và biết mọi chuyện đang diễn ra ở công ty. Mẹ khuyên cô hãy nhanh chóng đến công ty và xem xét mọi chuyện vì mẹ biết với cái tính hiếu kì và cầu toàn trong công việc của cô thì bắt cô ngồi ở đây là cả một sự tra tấn. Nhưng cô vẫn lắc đầu nói rằng mình không muốn đi.
Sau khi để mẹ cô nghỉ ngơi trong phòng, cô ra ngoài công viên bệnh viện để đi dạo, lại ngồi xuống chính chiếc ghế đá mà trước đây hắn và cô đã ngồi, nhớ đến những lời hắn nói trước khi đi công tác rằng sẽ làm cô bất ngờ. Bất giác mỉm cười. Nhanh thật, mới đó thôi mà đã gần hai tháng rồi. Lúc ấy, cô nhận ra rằng mình yêu thương hắn nhiều đến thế nào còn giờ đây lại cảm thấy đau khổ nhiều như vậy. Người không bao giờ có được tình yêu thì không có gì hơn ngoài sự bi thương. Có lẽ cô thật ngốc nghếch khi tin rằng bản thân mình hoàn toàn có thể nỗ lực để thay thế người con gái định mệnh của hắn, chính vì cái nỗ lực ngu ngốc ấy mà cô không muốn buông bỏ, nhưng rồi mọi chuyện không phải chỉ cô gắng mà được, nhất là trong chuyện tình cảm. Chính vì thế mà cô không dám quay trở lại công ty, cô sợ dù có cố gắng thế nào thì cũng không thể cứu vãn được tình hình, chưa nói sẽ làm mọi chuyện trầm trọng và phức tạp thêm khi cô không có bất kì tư cách nào ở công ty cả. Và quan trọng là cô sợ khi mọi người biết được cuộc hôn nhân của cô sẽ kết thúc cô sẽ chết ngộp trong ánh nhìn mỉa mai hoặc thương hại từ mọi người trong công ty. Dù đã suy nghĩ được như vậy, nhưng tại sao lòng cô vẫn nóng như lửa đốt. Hắn sẽ giải quyết được mọi chuyện chứ? Chắc lúc này, hắn đang rất mệt mỏi phải không?
Đang ngồi thẫn thờ suy nghĩ thì bên cạnh cô có người ngồi xuống. Giật mình mừng rỡ quay sang và bắt gặp ánh mắt thấu hiểu của bố cô. Cô thoáng ngại ngùng rồi quay đi.
“Nếu đã lo lắng cho Phong như vậy, sao không đi tìm nó?”
Cô lại lắc đầu cười chán nản. Đi tìm hắn thì sao? Hắn đâu cần cô nữa.
“Con chẳng làm được gì đâu bố à!”
Bố cô dựa lưng vào thành ghế rồi đưa tay xoa xoa đầu cô.
“Con bé này, từ lúc nào lại tự ti như vậy chứ?”
Đúng là trước tới giờ trong công việc và tình cảm, cô luôn là người cố gắng và tự tin. Nhưng sự tự tin của cô lại được bao bọc trong cái vỏ bọc của sự tự ti. Cô tin rằng chỉ cần mình cố rằng để trở nên hoàn hảo thì sẽ có tất cả mọi thứ cả tình yêu và sự nghiệp. Nhưng rồi đáp lại cho những nỗ lực của cô chỉ có sự nghiệp, còn tình yêu, vốn không tồn tại sự cố gắng mà được. Chính vì thế, cô càng tự ti hơn trong tình yêu. Và nhất là, từ khi bước vào một thế giới xa hoa đầy ánh đèn với những bộ trang phục rực rỡ của hắn, cô lại càng thấy lạc lõng và dần dần thu mình lại. Không biết từ khi nào, cô trở thành Thiên An của hiện tại.
Bỗng nhớ ra một điều, cô cất tiếng hỏi:
“Bố nghĩ như thế nào về việc tự tử vì tình?”
Quay sang nhìn bố, cô thấy ánh mắt bố bỗng nhiên nheo lại nhìn mình. Cô bật cười giải thích rằng không phải cô, chỉ là cô tò mò nên hỏi vậy thôi. Cô nói rằng có phải những người tự tử vì tình yêu chính là những người can đảm nhất vì họ dám dùng chính sinh mạng của mình để chứng minh tình yêu hay không.
Bố cô phì cười, xong lại trầm ngâm và nói rằng:
“Đó không phải là tình yêu, mà là ích kỷ!”
Tại sao lại là sự ích kỷ? Cô quay sang nhìn bố khó hiểu.
Bố cô chậm rãi giải thích rằng, sinh mạng vốn là thứ quý giá nhất, nó được đấng sinh thành ban tặng, tự tử chỉ vì tình yêu thì là ích kỷ với cha mẹ của mình. Nếu dùng sinh mạng của mình để có được tình yêu, thì tình yêu đó chỉ còn mang tính thương hại và ép buộc, như thế là ích kỷ với người mình yêu. Và khi dùng chính sinh mạng của mình chỉ để thỏa mãn tình cảm của mình thì hơn ai hết, đó chính là ích kỷ với bản thân mình, cơ thể nên sống thì mới có thể cảm nhận được tình yêu. Những điều bố cô nói cô đều hiểu, nhưng nếu chỉ có một cách để chứng mình tình yêu, thì không phải đó là cách hiệu quả nhất sao? Nhưng cô lại nghe thấy tiếng bố cô nhẹ nhàng vang lên:
“Tình yêu đích thực là dám hi sinh hạnh phúc của mình để người mình yêu được hạnh phúc chứ không phải sinh mạng!”
Hi sinh hạnh phúc của mình để người mình yêu được hạnh phúc?
Câu nói của bố bỗng nhiên làm cô sững người. Cô cứ cho rằng Thiên Ân có thể dùng cả tính mạng để có thể chứng tỏ cho Hoàng Phong thấy cô ấy yêu hắn đến mức nào và đối với hắn cô ấy quan trọng ra sao thật là dũng cảm. Bởi lẽ, cô không thể nào làm được điều đó. Nhưng có lẽ bố cô nói đúng, yêu một người không phải chỉ là cho người đó biết mình yêu người đó đến thế nào, mà phải sống vì người đó, làm cho người đó hạnh phúc. Nói ra lời yêu thì đơn giản, nhưng để chứng minh tình yêu chân thành bằng một cách không ích kỷ mới là điều khó khăn.
Tự vấn lòng mình, cô có yêu hắn không? Câu trả lời dù đau đớn nhưng vẫn là có. Nhưng cô có thể làm gì để chứng minh tình yêu đó dành cho hắn? Dường như từ trước đến giờ cô nhận từ hắn nhiều hơn là cho. Nhưng giờ hắn đã không muốn cô ở bên cạnh hắn nữa, cô còn lý do gì để níu kéo.
“Đôi khi, chỉ cần làm những điều sau này mình không hối hận là được!”
Cô giật mình quay sang nhìn bố, nhưng bố chỉ xoa đầu cô rồi nhanh chóng đi về phía cửa bệnh viện. Câu nói của bố cô cũng đã từng nghe từ hắn.
Đúng vậy, nếu cứ tiếp tục ngó lơ và rời đi lúc này, chắc chắn về sau cô sẽ hối hận. Yêu một người, là làm cho người đó hạnh phúc. Chỉ cần hắn hạnh phúc là được, còn cảm xúc của cô rồi sẽ phôi phai theo thời gian. Cô muốn bảo vệ hắn, bảo vệ tình yêu của cô theo cách riêng của cô. Muốn kề vai giúp đỡ hắn, không muốn hắn phải mệt mỏi một mình dù hắn có cần cô hay không. Chỉ cần hắn hạnh phúc, mọi chuyện đối với cô rồi sẽ ổn. Thiên Ân yêu Hoàng Phong bằng cách của cô ấy, cô sẽ yêu hắn bằng cách của riêng cô.
Nghĩ vậy, cô nhanh chóng chạy ra ngoài cổng bệnh viện bắt taxi đến thẳng công ty. Xa xa có một bóng người nhìn theo cô mỉm cười trước khi bước vào phòng bệnh của mẹ cô. Người đó vuốt ve gương mặt mẹ và nói:
“Nó giống em thật!”
***
Khi cô đến công ty, mọi người đang nhốn nháo chạy đôn chạy đáo để giải quyết công việc. Nhanh chóng đến tìm Đăng Minh và Thu Ngọc, Đăng Minh nheo mắt nhìn cô còn Thu Ngọc thì nhìn cô đầy mừng rỡ. Thu Ngọc nhanh chóng mang báo cáo đến bàn cô nhưng trước khi đó Đăng Minh đã kéo cô ra ngoài.
Hắn hỏi cô đến đây làm gì thì cô nói với hắn rằng cô muốn đóng góp công sức cho công ty, dù gì cô cũng là một thành viên của công ty mà. Hắn bỗng nhiên yêu cầu cô đi về vì ở đây cô không có quyền hành gì và hắn muốn cô chuyên tâm chăm sóc cho mẹ cô. Cô biết hắn lo lắng cho cô nên cô cười xòa rồi nói với hắn rằng hắn biết tính cô rồi đó, thấy chuyện như thế này thì không thể nào ngồi im được. Lúc cô định bỏ đi vào văn phòng thì bỗng nhiên hắn lên tiếng:
“Vì Hoàng Phong cũng được, nhưng đừng tự trách bản thân mình! Hiểu không?”
Cô không hiểu hắn muốn nói gì nhưng tại sao lại nói cô đừng tự trách bản thân mình? Nhưng hắn nhanh chóng đi vào bên trong mà không nói thêm một lời nào. Có phải hắn đang muốn nói rằng, công ty rơi vào hoàn cảnh như hiện tại là vì cô hay không? Bỗng nhiên có cảm giác sợ hãi. Cô nhanh chóng đi vào văn phòng và xem xét kĩ lưỡng những văn bản trên bàn.
Càng xem mắt cô càng mờ đi. Những chuyện này rốt cuộc là tại sao? Tại sao kế hoạch kinh doanh của một công ty thời trang vô danh trong mùa cưới vừa rồi lại giống như kế hoạch mà nhóm Hoàng Phong đã lấy của cô trước đó. Tại sao mẫu thiết kế áo cưới của công ty sau khi tung ra thị trường lại bị kiện vi phạm bản quyền thiết kế của một công ty khác. Những mẫu thiết kế đó đáng lý ra phải được giấu kín cho đến ngày triển khai kế hoạch mùa cưới mới phải. Nhưng trước khi ra ngoài thị trường thì những mẫu thiết kế này sẽ có mặt ở bộ phận của cô để chuẩn bị cho chiến lược quảng cáo. Cô ngẩng mặt lên nheo mắt nhìn Thu Ngọc. Cô ấy lo lắng nói với cô rằng:
“Mọi chuyện bị lộ từ bộ phận của mình!”
Cô chết điếng người, cô không hiểu ai đã làm ra việc này. Có phải chính vì thế mà từ khi cô bước vào công ty, cô đã gặp phải ánh mắt soi mói và khinh thường của tất cả mọi người trong công ty hay không? Nhưng rốt cuộc là ai?
Suy nghĩ mọi chuyện kĩ lưỡng một lần nữa. Cô nhớ rằng khi kế hoạch bắt đầu được triển khai và các mẫu thiết kế vẫn chưa công khai thì cô tổ chức đám cưới và ít lâu sau đó thì xin tạm nghỉ việc. Tất cả những chi tiết về bản thiết kế lúc bấy giờ chỉ có một mình cô biết và chính cô đã giữ các mẫu gốc. Vì lúc bấy giờ Đăng Minh vẫn chưa thông thuộc toàn bộ với công việc nên cô không giao hết việc quản lý kế hoạch cho hắn mà còn giao cho một người nữa.
“Là Trần Phương!” Đăng Minh lên tiếng.
Cô sững người. Tại sao có thể là Trần Phương. Cô không tin hắn là người như vậy. Cô tròn mắt nhìn về phía Đăng Minh, hắn tiến lại gần cô và nói thêm.
“Hắn bị Phó Tổng ép làm như vậy!”
Hắn nói cái gì? Trần Phương là người làm lộ kế hoạch kinh doanh và chính hắn đã mang mẫu thiết kế công khai ra ngoài để Estermir bị kiện vì vi phạm bản quyền và ăn cắp thiết kế chính những thứ do mình thiết kế? Còn nữa, Phó Tổng Giám đốc tại sao lại liên quan đến việc này? Ông ta không phải là nhân viên kỳ cựu và trung thành nhất của công ty sao? Mà có bị kiện và thất bại một lần thì làm sao Estermir lại bị đẩy đến bước đường phá sản?
“Ông ta dùng công ty thế chấp để vay tiền, bán thiết kế cho công ty khác, ôm tiền và bốc hơi rồi!” Đăng Minh nói thêm.
Cô một lần nữa sững người. Cô vẫn không tin những gì Đăng Minh nói là sự thật. Những sự việc này có một phần lỗi của cô. Vì cô đã giao thiết kế cho Trần Phương nên hắn mới cùng với Phó Tổng làm ra những việc này. Chính cô cũng đã góp phần đẩy công ty đến bờ vực phá sản. Cô đã tin nhầm người, cô đã bị chính người cô tin tưởng nhất phản bội.
“Trần Phương, hắn đang ở đâu?”
Cô giận dữ hỏi thì câu trả lời nhận được từ Đăng Minh là Trần Phương đã bị tai nạn trên đường bỏ trốn và hiện đang nằm hôn mê trong bệnh viện. Thật không thể tưởng tượng được mọi chuyện lại có thể đến mức độ này. Chưa định thần được thì Thu Ngọc sau khi nghe điện thoại đã hớt hai chạy vội đến cầm điều khiển rồi bật TV ở giữa văn phòng cô lên.
Bản tin tài chính đưa tin, tập đoàn Estermir do sự cố từ công ty thời trang Estermir mà bị vướng vào một vụ kiện về bản quyền khiến cho lòng tin của các đối tác đang giảm mạnh. Thêm vào đó, có một số bí mật kinh doanh của tập đoàn đã bị công khai trong thời gian gần đây, chủ tịch tập đoàn – ông Hoàng Nghiệp hiện đang hôn mê bất tỉnh nằm trong bệnh viện không rõ nguyên nhân trong khi người thừa kế duy nhất — anh Hoàng Phong không hề có tin tức gì đã khiến cho giá cổ phiếu Estermir tụt giảm nghiêm trọng chưa từng có trong lịch sử. Estermir đang đứng trước nguy cơ sụp đổ nếu tình hình không được cứu vãn.
Nghe những gì được thông báo trên truyền hình càng khiến cô lo lắng. Những tin tức này tại sao lại có thể lộ ra bên ngoài nhanh chóng như vậy, việc ông chủ tịch bị hôn mê và việc Hoàng Phong bỗng nhiên biến mất không phải ai cũng biết, nhưng giờ thì ngay cả bí mật kinh doanh cũng bị lộ. Phó Tổng Giám đốc nếu ông ta chỉ cần tiền thì cũng không làm mọi chuyện điên rồ như thế này. Mục đích cuối của ông ta là gì? Mọi chuyện đang ngâu nhiên vượt ngoài tầm kiểm soát hay mục đích của ông ta chính là làm Estermir sụp đổ?
Nhưng suy xét kĩ, tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ công ty thời trang Estermir, mà suy cho cùng là vì cô mà ra. Chính cô đã gián tiếp hủy hoại Estermir. Chính cô đã hủy hoại cơ nghiệp của nhà họ Hoàng. Chính cô đã đẩy mọi chuyện vào bước đường này.
Chính cô đã hủy hoại Hoàng Phong!
Cô phải làm gì bây giờ?
Đưa tay lên vò đầu. Cô không thể để mọi chuyện như thế này được. Cô phải làm mọi cách để cứu Estermir. Quay sang nhìn Đăng Minh. Hắn vẫn đăm chiêu nhìn cô. Hãy giúp tôi, được không? Đôi mắt cô van nài hắn. Hắn nhìn cô và nhận ra những gì trong suy nghĩ của cô. Hắn thở ra bất lực rồi gật đầu. Cảm ơn hắn, thực sự lúc này, cô chỉ có thể nhờ cậy và tin tưởng hoàn toàn vào hắn mà thôi.
Đầu tiên cô sẽ phải xem xét xem người thực sự muốn khởi kiện Estermir và thuyết phục họ để bình ổn dư luận trước khi tìm được Phó Tổng Giám đốc và bắt ông ta chịu trách nhiệm về toàn bộ chuyện này. Cô nhờ Đăng Minh liên hệ với bên cảnh sát điều tra để truy tìm tung tích của Phó Tổng Giám đốc. Còn cô và Thu Ngọc chạy đôn chạy đáo khắp nơi suốt ba ngày không ngừng nghỉ để hỏi thăm và cuối cùng cũng có được một cuộc hẹn với người đã mua những bản thiết kế từ Phó Tổng Giám đốc. Nhưng người này, thực sự không thể thuyết phục được.
Khi cô bước vào và nhìn thấy người ngồi ở vị trí Giám đốc của công ty thời trang áo cưới HAW thì những hi vọng thuyết phục đã không thể nào tồn tại lâu thêm chút nào nữa. Cô ta đứng lên, nhìn vào mặt cô và cười khẩy.
“Tôi biết, cậu sẽ tới!”
Hoài Anh?
Những chuyện này vốn là do cô ta làm ra sao?
Dồn nén hết tất cả mọi tức giận cá nhân. Cô bày tỏ quan điểm rằng muốn thương lượng để dàn xếp vụ việc thì chỉ nhận được cái cười khinh khỉnh từ cậu ta. Cậu ta nói với cô rằng, cô thât tội nghiệp, chỉ là một con nhân viên quèn mà lại yêu ông chủ của mình để rồi chạy đôn chạy đáo vì hắn ta trong khi hắn ta đang vui vẻ bên người yêu của hắn. Cô một lần nữa nén cơn tức giận và nói rằng muốn nói chuyện công việc chứ không muốn nói chuyện cá nhân thì cậu ta lại cười phá lên mà nói rằng, sẽ đồng ý thương lượng nếu Estermir trả cho cô ta 200.000USD.
Nực cười. Cái giá đó quá đắt so với một vụ kiện. Nếu không vì muốn kéo dài thời gian, cô sẽ không thèm tìm cô ta mà thuyết phục chứ đừng nói rằng sẽ trả cho cô ta cái giá đó. Tiền bồi thường nếu có cũng không nhiều đến mức đó. Trong khi người bị hại thực sự lại là bên cô. Cô nghĩ rằng có tiếp tục thuyết phục cô ta nữa cũng vô dụng. Vậy nên cô đứng lên định ra về. Nhưng khi chưa kịp bước ra khỏi cửa thì Hoài Anh lại lên tiếng:
“Chủ nợ của Estermir cũng chính là nhà chồng tôi!” Và rồi cô ta lại cười khinh khỉnh.
Cô quay lại nhìn vào mắt cô ta. Cô ta hoàn toàn không phải đang nói dối. Vậy nếu không đồng ý với thỏa thuận của cô ta thì Estermir chẳng mấy chốc mà nằm trong tay cô ta. Không thể như thế được.
“Rốt cuộc, cậu muốn gì?”
Cô ta cầm chai nước suối trên bàn chậm rai đi đến trước mặt cô, trong lúc cô đang còn chưa kịp phản ứng thì cô ta đã mở nắp chai và tạt thẳng vào mặt cô trước sự sợ hãi của tất cả mọi người ở đó. Cô ta gằn từng tiếng mà nói rằng:
“Tao ghét mày, tại sao mọi người lại luôn nghĩ rằng mày hơn tao. Trong khi mày chẳng có cái gì hơn tao cả. Định ỷ lại vào Estermir để lên mặt với tao. Mày sai rồi, chính tao sẽ đạp nát nó trước mặt mày. Xem mày làm được gì?”
Nói xong, cô ta đặt chai nước rỗng vào tay cô và bỏ ra ngoài. Cô đứng như trời trồng giữa phòng trong khi Thu Ngọc hốt hoảng lục lọi tìm kiếm khăn để lau cho cô. Bàn tay cô nắm chặt run sợ. Chỉ vì cô, chỉ vì căm ghét cô mà cô ta có thể bất chấp mọi thủ đoạn để kéo Estermir xuống đáy vực như vậy. Với tính cách và những gì cô ta đã làm thì chuyện cô ta muốn làm Estermir phá sản là chuyện hoàn toàn có thể. Cô ta vốn không muốn thương lượng. Cô ta vốn chỉ muốn tuyên chiến với cô mà thôi. Nhưng đúng như cô ta nói, cô chỉ là một nhân viên quèn không hơn không kém. Cô có thể làm được gì để cứu Estermir?
Suy nghĩ lại thì tất cả là lỗi của cô. Tại sao cô không nhường cô ta mà lại giận dữ tạt nước vào mặt cô ta hôm đó như vậy. Chỉ cần cô nhẫn nhịn bỏ qua như mọi lần, thì có lẽ Estermir có lẽ sẽ không sao. Là cô đã hại Hoàng Phong.
Hoàng Phong, hắn đang ở đâu?
Cô run rẩy sợ hãi. Cô cứ ngỡ rằng trong tình yêu với Hoàng Phong cô là kẻ đau khổ. Nhưng giờ thì một kẻ vô danh tiểu tốt như cô lại khiến hắn có thể mất tất cả mọi thứ từ trước đến nay vốn là của hắn. Cô đáng lẽ không nên xuất hiện trong cuộc đời hắn. Cô không xứng đáng để yêu hắn.
Thẫn thờ bước ra khỏi HAW, chuông điện thoại của cô bỗng reo lên.
Là Đăng Minh.
***
Cô hốt hoảng chạy vào bệnh viện, cô thấy Đăng Minh đang đứng sẵn ở ngoài phòng mẹ bệnh của mẹ cô. Hắn nhìn thấy cô thì vội vàng chạy lại gần.
“Người phải thật bình tĩnh, hiểu không?”
Cô sợ hãi túm chặt lấy vai áo của hắn, hơi thở dồn dập nhìn vào trong phòng mẹ cô. Cô thấy bố cô đang cầm tay mẹ cô rồi rơi nước mắt. Cô thấy mẹ cô nằm đó mà không nói một lời nào cả. Mắt mẹ nhắm nghiền.
Mẹ ơi!
Không, đây không phải là sự thật.
Mới chỉ có ba ngày. Người mà mới ba ngày trước đây còn cười nói với cô mà giờ nằm yên không nói gì như vậy là sao. Không phải đâu. Mẹ đang đùa với cô, đây không phải là thật.
Lao đến lay người mẹ, cô điên cuồng gào thét. Đăng Minh vội vàng đỡ cô và an ủi cô. Hắn ôm chặt lấy cô, vỗ về cô.
Cô liên tục nói với bố cô rằng, đây không phải là thật phải không. Mẹ cô thương cô nhất, mẹ cô không thể nào bỏ cô đi khi mà bà chưa nói với cô một lời nào như vậy. Nhưng rồi bố chỉ cúi đầu ôm lấy cánh tay mẹ và nước mắt ông vẫn tiếp tục rơi lã chã.
Tại sao lại là lúc này. Ông trời có mắt hay không? Rốt cuộc có thượng đế hay không? Tại sao đã cho mẹ cô tỉnh lại rồi lại để bà ra đi đột ngột thế này. Tại sao không để mẹ cô có lấy một ngày khỏe mạnh, hạnh phúc. Cô còn chưa báo hiếu được cho mẹ mà chỉ toàn khiến mẹ lo lắng cho cô. Tại sao không để cô được ở bên cạnh bà, được nói với bà nhừng lời cuối cùng. Tại sao mọi chuyện cứ liên tiếp diễn ra như thế này?
Những hình ảnh về nụ cười của mẹ trong quá khứ hiện lên. Cô nhìn thấy bàn tay mẹ dìu cô đi từng bước và dạy cô hát những bài hát tuổi thơ. Nhìn thấy mẹ chờ cô trên yên xe đạp đi giữa con đường đầy hoa dại. Nhớ mẹ âu yếm vỗ về khi cô phạm lỗi bị bố trách phạt. Nhớ mẹ nghiêm khắc dạy cô nấu ăn, dạy cô làm việc nhà. Nhớ mẹ dù mệt mỏi vì bệnh tật nhưng vẫn mỉm cưởi động viên cô…Tất cả mọi thứ như những thước phim quay chậm diễn ra trong tâm trí cô.
“Con gái của mẹ là giỏi nhất!”
“Một lược hiền lương thục đức…”
“Con ương bướng quá đi thôi!”…
Điểm tựa duy nhất trong lòng cô giờ cũng sụp đổ. Cô sẽ phải sống tiếp như thế nào đây?
Cô thấy vị bác sĩ bên cạnh nói lời an ửi rồi cầm tấm khăn trắng phủ lên che đi gương mặt của mẹ cô.
Cô lắc đầu, rồi cảm thấy choáng váng, cô thấy mắt mình mờ đi và phát hiện đã ngã vật ra sàn bệnh viện. Cô mơ màng nghe thấy tiếng hét của Thu Ngọc, tiếng lay tỉnh của Đăng Minh.
Nước mắt rơi ngay cả trong mơ.
Em đau lắm. Nói với em đây không phải sự thật, được không?
Em cần anh!
Anh đang ở đâu? Hoàng Phong?