Bước nhanh ra khỏi ngôi nhà của Khải Hưng, một cảm giác vừa lo lắng, vừa sợ hãi ập đến, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Khải Hưng lại là một người như vậy. Lòng cô thương cảm cho anh nhưng cũng trách móc anh vì những gì anh đã làm. Nhưng cô biết không thể để mọi chuyện có thể quay trở lại như ban đầu, những chuyện hiện tại là hệ quả của một quá khứ mờ mịt. Ai đúng, ai sai thực sự chỉ có mình họ mới có thể nhìn nhận được. Cuộc đời vốn dĩ là như thế. Nhưng rồi những cảm giác về sự chia ly bắt đầu dày vò tâm trí cô. Cô đã đồng ý với thỏa thuận của anh, cô sẽ phải rời xa Hoàng Phong vào ngày mai.
Ngồi trên taxi, dựa đầu vào khung cửa kính nhìn ra bên ngoài, đèn đường đã sáng, nhìn từng đôi trai gái tay trong tay đi bên nhau cười nói hạnh phúc thì lòng cô lại trở nên tịch mịch.
Hôm nay là Valentine.
Vào ngày người ta dành cho nhau những bông hoa đỏ thắm, những thanh chocolate ngọt ngào thì cũng là ngày cô quyết định rời khỏi người mình yêu thương. Dù cô biết rằng như thế sẽ tốt cho hắn nhưng cảm xúc trong lòng vẫn không ngăn được nỗi buồn và sự tủi hờn.
Thật thảm hại cho một người con gái đã gần bước sang tuổi ba mươi nhưng vẫn chưa có lấy một valentine đúng nghĩa. Trước đây, cô thường dùng lý trí để lấn át những cảm xúc ấy vì cô muốn chờ đợi Khải Hưng quay trở về. Nhưng cô vẫn chỉ là một người con gái với những khát khao hạnh phúc bình dị, vẫn muốn được người yêu mang đến cho những bông hồng đỏ thắm, những nụ hôn bất ngờ vào ngày này. Cũng muốn dùng số tiền tiết kiệm của mình để mua chocolate cho người mình yêu hay dù vụng về cũng sẽ cố gắng làm cho người ấy những món quà nhỏ nhỏ. Nhưng rồi, những điều ấy vẫn mãi mãi tồn tại trong trí tưởng tượng của cô. Cô vẫn ghét bỏ trí tưởng tượng của mình. Nhưng giờ cô hiểu ra một điều rằng, chỉ có ở trong trí tưởng tượng cô mới có thể có được hạnh phúc. Chỉ có ở trong đó mọi thứ mới có một chút màu tươi sáng chứ không thảm hại như cuộc sống hiện tại của cô.
Cô nói rằng muốn đi bộ, nên bảo tài xế dừng xe.
Bước đi trên con đường tràn ngập những đôi tình nhân hạnh phúc. Cảm giác lẻ loi lại lan tỏa và xâm chiếm lấy trái tim và tâm trí của cô.
Muốn gọi cho ai đó và nghĩ đến Đăng Minh, nhưng rồi lại nghĩ gọi tên ấy vào ngày này cũng không để làm gì. Đăng Minh thương cô, cô biết, nhưng cô không thể ích kỷ và lợi dụng tình cảm của hắn được. Nhìn vào danh bạ, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, dừng lại ở tên “củ cải độc ác”, cô muốn gọi cho hắn xem hắn đang ở đâu. Nhưng rồi cô lại lắc đầu cười nhạt, rồi cô cất điện thoại đi.
Không việc làm, không bạn bè, không gia đình, không người yêu, những thứ cô vốn bấu víu để tồn tại giờ cũng đã không còn nữa. Cô thất thểu đi trên đường, nhìn thật đáng tội nghiệp.
Dừng chân trước một sạp nhỏ bán chocolate ven đường. Cô gái bán chocolate nhìn thấy cô thì tươi cười hỏi ngay rằng có phải cô muốn mua tặng cho bạn trai hay không thì cô chỉ cười nhạt mà không nói gì. Cô chọn cho mình một thanh chocolate màu đen ở trong một góc khuất. Những thanh khác đều rất đẹp đẽ và được người mua chú ý, còn riêng thanh này nằm ở một góc không ai để ý đến. Nhìn nó lẻ loi, giống như cô vậy.
Cô mua nó.
Cô đi bộ đến công viên của khu căn hộ cũ của mình. Cô lại ngồi vào chiếc ghế đá mà ngày đó hắn đã đứng trong mưa che cho cô. Cảm giác mọi chuyện dường như chỉ vừa mới hôm qua. Thời gian và kỉ niệm đúng là những thứ không thể níu giữ. Ngày ấy bắt đầu, và lúc này kết thúc.
Bất chợt, cô tự hỏi không biết cô đã yêu hắn từ khi nào? Nhưng nghĩ ngợi một hồi lâu vẫn không có câu trả lời mà chỉ cảm thấy nhớ hắn.
“Nhớ anh thật đấy, củ cải à!”
Cô tự nói với bản thân mình, nói với hắn đang ở trong suy nghĩ của mình. Càng nhớ hắn thì ý thức của sự chia xa ngày mai càng khiến cô sợ hãi. Cuối cùng, cũng phải kết thúc, cách cô chọn để kết thúc là hoàn toàn có lợi, hoàn toàn hợp lý, dù lý trí có nói vậy thì trái tim ngu ngốc của cô vẫn kêu lên đầy nhức nhối.
Lúc đồng ý với Khải Hưng, cô không nghĩ ngợi nhiều về cảm xúc của mình. Nhưng giờ thì nó đã dày vò cô đến mức khó thở.
Bóc thanh chocolate đưa lên miệng.
Đắng quá!
Cô những tưởng người ta sẽ chỉ bán chocolate ngọt ngào cho ngày lễ tình nhân. Nhưng không ngờ cũng cũng có loại đắng thế này. Cô đúng là không có duyên với mấy thứ liên quan đến tình yêu. Muốn cảm nhận một chút ngọt ngào cũng không được. Tình yêu vốn có cả ngọt ngào lẫn đắng cay, có lẽ hiện tại cô đang nếm vị đắng của nó.
Cô cất thanh chocolate vào túi. Để bản thân không nghĩ lung tung vớ vẩn, cô quyết định đi uống rượu. Đúng, khi thất tình thì cần phải uống rượu.
Cô bước vào một quán rượu và gọi ra hai chai rượu. Ngồi rót rượu rồi đưa mắt nhìn sang ghế đối diện, cô lại nhớ có lần hắn đã cùng cô uống rượu giải sầu, nghe cô kể lể và than vãn. Nghĩ đến hắn đã phải cõng cô về nhà và bị mẹ hắn nắm thóp lần ấy lại khiến cô phì cười.
Không! Không được nghĩ đến hắn nữa, cô lắc đầu và uống rượu.
Nhưng sao càng uống càng tỉnh, càng uống càng nhớ hắn. Không biết vì rượu cũng là nước hay không mà uống vào lại làm cho nước mắt tưởng như đã khô cạn của cô chảy xuống. Hoàng Phong chết tiệt, có phải hắn gọi cô là gà mái khóc nhè hay không mà cô lại hay khóc thế này.
Thở dài, cô nhìn băng tang màu đen trên ngực mình.
Mẹ ơi, con nhớ mẹ!
Nếu mẹ cô còn sống, có lẽ lúc này cô sẽ chạy đến và ôm lấy mẹ. Sẽ khóc một trận đã đời và để mẹ an ủi cô. Nhưng giờ mẹ đã đi xa rồi, không thể được nữa. Mẹ muốn cô mạnh mẽ, nhưng sao khó quá!
Những người ở bàn xung quanh nhìn thấy cô lúc thì cười, lúc lại rơi nước mắt thì xì xầm to nhỏ với nhau. Trách gì họ, bởi cô cũng tự thấy bản thân mình đáng cười, giống một con ngốc vậy. Nhưng cũng không nên ngồi để họ soi mói nữa, cô thanh toán, lấy thêm hai chai rượu nữa và ra về.
Đến công nhà, điện thoại của cô đột nhiên reo lên. Có tin nhắn gửi đến từ Thu Ngọc, cô ấy nói rằng Hoàng Phong đã làm xong thủ tục và tuyên bố phá sản công ty thời trang áo cưới Estermir rồi.
Cô sững sờ.
Tại sao hắn lại làm như vậy. Cô đã cố gắng chạy đôn chạy đáo để giữ lại công ty cho hắn, giữ lại mọi thứ cho hắn nhưng giờ thì hắn lại tuyên bố nó phá sản. Hắn chỉ cần chờ đến mai thôi mà. Sau ngày mai mọi chuyện bên Hoài Anh sẽ được Đăng Minh giải quyết ổn thỏa, sau ngày mai mọi chuyện của tập đoàn cũng sẽ sóng yên biển lặng, sau ngày mai hắn vẫn sẽ là Phong thiếu gia của Hoàng gia với khí thế ngất trời cơ mà. Ngày mai, cô sẽ biến mất khỏi cuộc đời hắn, trả hắn về vị trí ban đầu. Sau đêm nay, mọi chuyện sẽ như chưa từng xảy ra. Tại sao hắn không đợi? Tại sao không cứu nó mà lại tuyên bố phá sản?
Điều duy nhất cô hi vọng là công ty Estermir còn tồn tại, vì nó còn tồn tại thì dù cô biến mất hắn vẫn sẽ nhớ đến cô dù chỉ đôi chút khi tới Estermir. Cô chỉ hi vọng chỉ đôi chút thôi, hắn sẽ nhớ đến cô. Nhưng giờ hắn khai tử nó, sợi dây duy nhất của số phận gắn cô và hắn cũng bị hắn chặt đứt. Không còn bất cứ một cái gì cả.
Ngồi phịch xuống chiếc xích đu giữa vườn, cô mở nắp chai rượu và tu ừng ực. Nước mắt giàn giụa, rượu đổ tràn khắp người mang theo một cảm giác lạnh lẽo ăn vào từng thớ thịt. Mùi cồn nồng nặc xộc thẳng vào mũi nhưng cô vẫn tỉnh táo.
Hắn đã muốn triệt để kết thúc, cô cũng sẽ triệt để kết thúc.
Cô loạng choạng mở cửa bước vào phòng, mở máy tính và viết đơn xin ly hôn. Vừa viết, cô vừa uống rượu, nước mắt chảy xuống, cô dùng tay gạt ngang nước mắt và tiếp tục viết.
Lúc tờ giấy vừa được in ra, cô vừa đặt bút kí ở phía cuối cùng thì cô nghe thấy tiếng mở khóa và tiếng bước chân bước vào nhà.
Hoàng Phong đã về.
Hắn thật biết căn thời gian. Vừa đúng lúc cô kí xong đơn thì hắn về. Cô mở cửa bước ra đứng trước mặt hắn.
Hắn nhìn thấy cô thì đôi mắt hiện lên tia lấp lánh, nhưng khi nhìn thấy bước chân lảo đảo của cô thì lông mày hắn lại nhíu lại. Cô biết, người cô toàn mùi rượu. Một đứa con gái uống rượu thật chẳng hay ho gì. Cô nhanh chóng đưa tờ đơn đã kí cho hắn, hắn cầm lấy xem thì mặt hắn bỗng nhiên tối sầm.
“Tại sao?” Hắn hỏi cô.
Cô nhếch mép cười. Tại sao? Hắn không biết tại sao ư. Vì hắn không cần cô nữa mà. Hắn có biết vì muốn bảo vệ hắn cô đã đồng ý với người ta là rời xa hắn không? Hắn có biết điều đó không? Còn hắn thì đã làm gì? Đã gạt bỏ cô ra khỏi đời hắn cách triệt để và nhanh chóng nhất có thể. Hắn đã chọn Thiên Ân và giờ cô đang muốn cho hắn một con đường để đường đường chính chính đến bên cô ấy? Hắn không vui hay sao mà lại còn hỏi cô tại sao?
“Tôi mệt mỏi rồi!” Cô nói rồi lãnh đạm đóng sầm cửa trước mặt hắn, cô nghe thấy tiếng hắn mở cửa phòng hắn và bước vào trong rồi cũng khép cửa lại.
Giận dỗi, đau khổ, bị dồn nén và tất cả những thứ đó tạo thành câu nói vừa rồi. Nhưng hắn chấp nhận như thế, không hỏi gì thêm. Có lẽ giờ hắn cũng đã kí tên vào tờ đơn kia rồi cũng nên. Cô với hắn, vậy là kết thúc thật rồi.
Cô lại nhếch mép cười rồi cầm chai rượu lên và uống tiếp. Đã uống hai chai mà cô vẫn còn có thể uống tiếp được, nhưng rồi đến chai thứ ba thì đầu óc cô bắt đầu mệt mỏi, quay cuồng. Đặt chai rượu xuống bên cạnh, cô thu đầu gối và gục đầu xuống. Cô mơ màng thiếp đi.
Bỗng nhiên, cô giật mình khi nghe thấy tiếng vỡ loảng xoảng phát ra từ phòng hắn. Cô thấy tiếng Hoàng Phong quát lớn:
“Được rồi, cứ đi hết đi!”
Rồi lại một loạt tiếng đổ vỡ và tiếng hắn đau đớn kêu lên trong đêm tối. Cô lo lắng sợ hãi không biết chuyện gì xảy ra, dùng chút sức lực còn lại đẩy cửa lảo đảo chạy sang phòng hắn.
Cô giật mình nhìn thấy hắn ngồi giữa một loạt đổ vỡ. Trên tay hắn vẫn cầm một chai rượu đã vỡ. Đôi mắt hắn ngà ngà, có lẽ hắn cũng uống rượu. Hoàng Phong không thích uống rượu, tuy cô có thấy hắn uống, nhưng say thế này thì chưa thấy bao giờ. Có phải chuyện công ty làm hắn mệt mỏi lắm không? Có phải chuyện gia đình cũng mệt mỏi phải không? Có phải hắn đã biết người bạn thân của mình là Khải Hưng chính là người đứng sau mọi chuyện không? Hắn không phải đã biết mọi chuyện là từ cô mà ra đó chứ? Cô vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Nhưng cô lại thấy bàn tay của hắn máu đang ròng ròng chảy xuống, cô hốt hoảng chạy lại giật chai rượu khỏi tay hắn, cô luống cuống không biết phải lấy gì để băng bó vết thương cho hắn. Lấy vội vài mảnh khăn giấy trên bàn, cô thấm máu đang chảy ra từ tay hắn, cô cố dùng khăn để buộc chặt vào vết thương để ngăn máu chảy.
Hắn vẫn lặng yên, đôi mắt gườm gườm mặc kệ những hành động của cô.
Đồ ngốc này, sao có thể làm bản thân chảy máu như vậy. Nhìn bàn tay đẫm máu của hắn, lòng cô cảm thấy xót xa. Hắn có lỗi gì đâu, tất cả là tại cô mà, tại cô khiến hắn mệt mỏi như vậy. Sao lại khiến bản thân ra nông nỗi này. Muốn làm cho cô khổ sở và dày vò cô đến chết mới được sao?
Mắt lại rưng rưng, ngẩng mặt lên nhìn hắn thì cô thấy đôi mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào cô.
Cô bối rối không biết phải làm thế nào thì hắn bỗng ôm chặt cô vào lòng.
Cô lo lắng vết thương của hắn nên đẩy hắn ra nhưng hắn vẫn ghì chặt lấy cô. Mùi rượu nồng nặc lan tỏa khắp căn phòng. Cô cầm lấy bàn tay đang chảy máu của hắn còn hắn ôm chặt lấy cô. Tại sao lại ôm cô thế này?
Hắn đột nhiên nâng cằm và hôn cô. Nụ hôn của hắn là cơ thể cô mềm nhũn, cô cảm nhận mùi rượu từ miệng hắn, hơi rượu nồng nặc. Tâm trí trở nên vô nghĩa, chỉ là để men say làm tất cả. Cô thấy hắn ngày càng thô bạo hôn cô còn cô thì nhiệt tình đáp lại nụ hôn của hắn. Tất cả chỉ còn lại nồng nàn.
Rồi cô thấy hắn bế bổng cô lên và đặt cô lên giường. Cô không những không tránh né như mọi lần mà còn quàng tay ôm lấy cổ hắn. Cô như sợ nếu buông tay, hắn sẽ biến mất.
Cô và hắn lại bắt đầu hôn nhau, môi hắn tham lam chiếm lấy từng nơi trên cơ thể cô. Cô cảm giác toàn thân như lửa đốt. Khi nhận ra được điều gì đó sắp xảy ra thì quần áo trên người cô đã bị hắn cởi bỏ từ lúc nào.
Cô sợ hãi và muốn dừng lại nhưng đôi mắt thâm trầm của hắn làm cho cô im bặt. Hắn lại dùng ánh mắt ấy để nhìn cô, ánh mắt tổn thương và cô độc. Ánh mắt làm cô muốn chở che, bảo vệ và yêu thương hắn.
Cô hoang mang và lòng cô bắt đầu mâu thuẫn, cô muốn bỏ chạy nhưng cũng không muốn rời xa hắn. Cô lo sợ những gì có thể sẽ xảy ra. Cô biết lúc này cô không thể điều khiển cảm giác của mình. Cô bắt đầu cảm thấy tội lỗi và ghê tởm bản thân. Đôi mắt hắn đang nhìn cô hay nhìn một người con gái khác thông qua cô, chính cô cũng không biết? Nhưng cô chấp nhận điều đó sao? Có phải cô đang lợi dụng hắn không? Lợi dụng cơn say của hắn? Đầu óc cô bỗng nhiên căng như dây đàn.
“Đừng đi!” Giọng hắn van nài. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt cô, rồi cúi xuống hôn lên mắt cô.
Cô cảm nhận được mùi nước hoa cùng với mùi rượu nho từ người của hắn. Cảm xúc của cô bồng bềnh, men say lại càng thêm chếnh choáng. Đột nhiên, cô có suy nghĩ chỉ cần đêm nay thôi, có hắn một cách trọn vẹn. Để rồi ngày mai trả lại hắn cho tự do, dù hắn có đang nhìn cô hay nhìn một người khác qua cô đi nữa, đêm nay cô sẽ chấp nhận. Vì nếu đêm nay qua rồi, cô sẽ có thể không bao giờ gặp lại người cô yêu nữa. Sẽ không còn bất cứ lý do nào để nhìn thấy hắn nữa. Nhờ men say, hãy để cô điên cuồng trong tình yêu này, để cô quên đi những đớn đau dằn vặt, để cô được ở bên hắn. Chỉ vậy thôi.
Cô dường như đã quá bi lụy rồi, bi lụy đến mức ngược đãi chính bản thân mình vì tình yêu. Cô tưởng rằng mình không phải là loại người có thể hi sinh sĩ diện và danh dự bản thân chỉ vì tình yêu, nhưng cuối cùng cô vẫn làm điều đó. Chấp nhận làm người thay thế người con gái khác. Khốn nạn và ê chề hơn nữa là thay thế cô ta nằm trên giường với hắn.
Những suy nghĩ dày vò cô trong khi cơ thể cô đang cuộn trào nhưng cảm xúc không thể kiểm chế. Cô ngẩng đầu hôn vào môi hắn.
Hắn sững người trước hành động của cô nhưng rồi hắn lại bắt đầu chiếm đoạt mọi chỗ trên cơ thể cô. Bàn tay hắn đan chặt vào bàn tay của cô.
Hắn đêm nay thật tham lam và cuồng nhiệt.
Một đêm quay cuồng trong cảm xúc. Nước mắt tràn khóe mi nhưng cô mím môi để không khóc thành tiếng. Đau đớn, khoái lạc, hạnh phúc, bi thương hòa vào làm một đẩy cô đến một nơi phiêu diêu.
Nhưng đêm nay, cô cam tâm tình nguyện.
Hạnh phúc và khổ đau, đôi khi sẽ cùng tồn tại trong một con người.
***
Khi tỉnh dậy thì trời vẫn còn mờ mịt, toàn thân cô đau nhức, nhìn quần áo vương vãi dưới nhà cô lại nhớ lại những chuyện đêm qua. Cô thấy mình vẫn đang nằm trong vòng tay của hắn. Lưng cô cảm nhận được hơi ấm từ ngực hắn. Cô cầm bàn tay lên để xem. Bàn tay hắn lớn thật, có thể nằm gọn lấy bàn tay của cô, vết đứt đã không còn chảy máu nữa nhưng nhìn máu khô trên bàn tay và cánh tay, lòng cô lại cảm thấy xót xa.
Nhìn người đàn ông đang ngủ trước mặt, hắn ngủ thật ngon giấc. Đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi hé mở, sống mũi cao và lông mày rậm. Đưa tay chạm vào gương mặt của hắn. Một chút nữa thôi cho cô được ở gần hắn. Khi bình minh lên, cũng là lúc cô phải nói lời từ biệt. Cô vẫn muốn ở bên cạnh hắn, vẫn muốn yêu thương hắn nhưng cô vẫn phải ra đi, nếu không, hắn sẽ mất tất cả. Chuyện hợp đồng hôn nhân của cô và hắn đã bị ông chủ tịch biết, chuyện Khải Hưng yêu cầu gặp cô cũng sẽ khiến ông chủ tịch nghi ngờ mối quan hệ của cô với anh và có lẽ ông cũng đoán biết được lý do Khải Hưng làm như vậy chính là vì cô và quan trọng hơn nữa chuyện ra đi là cô đã hứa với Khải Hưng trao đổi lấy bình an của cả tập đoàn, của cả nhà họ Hoàng và nhất là bình an của hắn. Cô không thể vì bản thân mình mà hủy hoại người cô yêu thương. Ở bên cạnh hắn thế này đã là quá đủ. Cô đã mãn nguyện. Cô sẽ trả hắn về cho người con gái định mệnh của hắn.
Cô hôn lên trán hắn.
“Bình an và hạnh phúc nhé!”
Đến lúc cô phải đi rồi. Không từ biệt sẽ tốt hơn. Chuyện hôm qua, hãy xem như chưa từng xảy ra.
Cô bước ra khỏi phòng, sang phòng mình để thu dọn đồ đạc.
Viết lại cho hắn một mảnh giấy nói rằng mong hắn đừng tìm cô, mong hắn hãy buông tha cho cô rồi xách hành lý ra khỏi nhà.
Trời vừa tảng sáng, cô mang hành lý lê chân trên con đường quen thuộc, càng bước đi càng xa dần ngôi nhà của hắn. Cô đang suy nghĩ xem sẽ đi đâu. Có lẽ trước tiên cô sẽ về nhà, sau đó thắp hương cho mẹ và từ biệt bố và mọi người, rồi cô sẽ đi đâu đó thật xa nơi này, vậy thôi.
Vừa đi đôi khi cô vẫn ngoái lại phía sau để nhìn xem, biết đâu hắn sẽ tìm cô quay về. Nhưng rồi lại cười trừ mà chấp nhận sự thật phũ phàng. Hắn sẽ không tìm cô đâu. Thôi hi vọng đi nào.
Cô thấy một chiếc taxi đang di chuyển lại gần. Thật may mắn mới sáng sớm đã không phải đi bộ quá xa, cô cũng mệt mỏi rồi. Chiếc xe từ từ tiến lại gần cô, cô đưa tay ra vẫy nhưng hình như có gì đó không được bình thường. Tài xế taxi nhìn thấy cô thì nhanh chóng mở cửa bước xuống, nhưng trên xe đã có một người đàn ông đang ngồi rồi. Thì ra là xe đã có khách, cô xin lỗi rồi nhanh chóng bước qua.
Đột nhiên cô thấy trước mặt mình xuất hiện một chiếc khăn màu trắng, người cầm khăn đằng sau dùng nó bịt chặt lấy mũi của cô. Cô cảm thấy có gì đó xộc thẳng vào mũi, cô nín thở nhưng không kịp, rồi bỗng nhiên cảm thấy mê man. Cô cảm thấy có người buộc tay chân cô lại, dùng băng keo bịt miệng cô lại rồi ném cô cùng với hành lý vào băng ghế phía sau.
Bọn họ là ai, muốn làm gì?
Hồi còn bé, Đăng Minh thường trêu đùa cô bằng cách lấy lá bọ xít vò nát rồi bịt vào mũi cô. Cô rất ghét cái mùi lá ấy, hắc và rất khó chịu. Thế nên cô rất bực mình với tên đấy nhưng có mắng chửi hắn như thế nào thì hắn vẫn làm y như thế vào ngày hôm sau. Không còn cách nào khác cô bèn học cách tự bảo vệ mình, cô tập nín thở mỗi khi tên đó giở trò với cô, lâu ngày thành thói quen rồi thành phản xạ. Đăng Minh nhiều lần trêu đùa cô như vậy nhưng về sau thấy không có tác dụng thế nên hắn đã chán mà không làm nữa. Thấy thế, cô đắc ý lắm, nhưng cô không biết có ngày những gì cô tập tành ở quá khứ phát huy tác dụng, cô lờ mờ mở mắt và phát hiện: cô đang bị bắt cóc.
Có lẽ vẫn còn thuốc mê nên người cô không có chút sức lực nào. Hai tên ngồi đằng trước đặt cô nằm xuống chân ghế phía sau nên dù có cố gắng thế nào cô cũng không thể nhìn ra ngoài cửa sổ để kêu cứu được, đó còn chưa nói đến miệng cô đang bị dán kín và tay chân cô đều bị trói chặt. Hai tên này, bọn chúng muốn gì? Cô cố gắng cử động để tìm cách cởi dây trói.
Cô lờ mờ nghe thấy tiếng của bọn chúng chửi rủa một cái xe đang bám theo chiếc xe của bọn chúng. Tên ngồi bên cạnh nói với tên đang lái xe:
“Mày chưa cắt đuôi được nó à? Cái đồ ngu!”
“Mày khôn thì lái đi, không thì im mồm lại cho tao!” Tên lái xe quát.
Hai tên này bắt đầu tỏ ra lo lắng. Bọn chúng nói rằng hình như lúc hành động đã bị phát hiện. Bọn chúng lại chửi rủa tên nào rảnh hơi thích lo chuyện bao đồng. Chúng chửi rủa người đã thuê bọn chúng rằng làm những chuyện khó khăn thế này mà lại chỉ mới trả một nửa tiền. Đáng lẽ bọn chúng phải đòi gấp đôi mới phải.
Ai là người thuê bọn này bắt cóc cô? Người đó muốn gì? Nhưng có người nhìn thấy cô bị bắt cóc sao? Trời còn chưa sáng mà đã có người nhìn thấy sao? Ai vậy? Làm ơn cứu!
Tên ngồi ghế phụ lại bắt đầu chửi bới khi tên lái xe rẽ nhầm đường, xong tên lái xe nhanh chóng bật lại vì nhờ rẽ nhầm đường mà đã cắt đuôi được cái xe đuổi theo bọn chúng. Người đuổi theo đã bị cắt đuôi rồi sao? Cô phải làm sao? Cố gắng cựa quậy nhưng dây trói vẫn còn quá chặt.
Nhưng rồi bọn chúng nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát hú vang một góc đường, bọn chúng hoảng sợ và bắt đầu tăng tốc.
Cô thấy một bên cạnh la oai oái và đập mạnh vào đầu tên lái xe:
“Ngã tư kìa, mày không thấy công an à, sao lại chui đầu vào rọ, bị bắt là chết cả nút bây giờ!”
Tên lái xe không nói năng gì, hắn nghiến răng và tiếp tục nhấn ga mặc cho phía trước có tiếng loa cảnh sát yêu cầu dừng xe lại.
Hắn vẫn không dừng lại, hắn muốn chống đối sao?
Cô thấy xe vẫn chạy mỗi lúc một nhanh, cảm giác sợ hãi tăng lên khi cô thấy chiếc xe vụt qua tiếng còi của cảnh sát. Bọn chúng không có ý định dừng lại, chúng đã dùng tốc độ để bức cho cảnh sát phải thoái lui. Cô thấy bọn chúng ngoái lại phía sau và cười hà hà. Ngay cả cảnh sát cũng không dừng được bọn chúng lại thì ai có thể cứu cô đây. Cô lo sợ tột cùng.
Đột nhiên, cô thấy tiếng hét thất thanh của bọn chúng rồi cô cảm thấy toàn thân đập mạnh vào chân ghế phía trước. Chiếc xe của bọn chúng đã đâm vào cái gì đó, hai tên ngồi phía trước bất tỉnh vì tai nạn vừa rồi. Cô thấy đầu mình đau nhói và thấy máu bắt đầu chảy xuống. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Tiếng người đi đường xung quanh nhốn nháo, người ta nói là tai nạn giao thông. Họ bắt đầu la hét khi nhìn thấy người ngồi trong xe ngất xỉu, tiếng hô hoán tìm người đến giúp vang lên.
Tiếng còi xe cảnh sát lại càng ngày càng đến gần. Cảnh sát nhìn vào trong xe và thấy cô đang nằm đó, họ nhanh chóng dùng chìa khóa và mở cửa đưa cô ra ngoài. Hai tên ngồi ghế phía trước cũng được đưa ra ngoài.
Cô vẫn sợ hãi, nhưng trong cái rủi có cái may, ít nhất cô cũng được cứu thoát.
Cô đau đớn ôm lấy vết thương đang chảy máu đầu mình, chân tay cảm thấy rã rời sau khi dây trói được gỡ bỏ. Vài chiến sĩ cảnh sát hỏi cô có sao không và nói cô hãy ngồi nghỉ ở vỉa hè để chờ xe cứu thương đến. Cô cười mệt mỏi cảm ơn họ nhưng rồi tai cô dường như không nghe thấy gì nữa khi cô nhìn thấy cảnh tượng chiếc xe của cô vừa bước ra đã đâm vào ngang thân của một chiếc xe khác ngay giữa ngã tư.
Cô mở tròn mắt sợ hãi, chiếc xe vừa bị đâm vào là chiếc xe màu trắng quen thuộc. Thân xe bẹp dúm và xung quanh đang có rất nhiều người vây quanh.
Người cô bỗng nhiên lạnh toát. Cô sợ hãi lê chân tiến đến gần. Chỉ là cùng một loại xe thôi. Không phải như những gì cô nghĩ, phải không? Đầu óc cô căng thẳng tột độ.
Cô thấy cảnh tượng các chiến sĩ cảnh sát đập đập cửa kính phía trước để lay tỉnh người cầm lái. Cô thấy người đó khẽ cử động, máu từ đầu chảy xuống thấm đỏ hết chiếc áo sơ mi trắng mà hắn đang mặc.
Đúng là Hoàng Phong.
Không, đây không phải là thật, chỉ là một cơn ác mộng thôi! Cô lắc đầu không tin vào mắt mình.
Rồi cánh cửa được phá ra, người ta đưa hắn ra ngoài. Cô không còn biết gì nữa mà xông vào ôm lấy hắn.
Tại sao hắn lại như vậy? Hắn chính là người đuổi theo cô phải không? Vậy là sáng nay hắn đã tỉnh dậy, đi theo và nhìn thấy cô bị hai tên này bắt rồi đưa đi. Hắn có thể báo cảnh sát là được mà, tại sao lại dùng chính tính mạng của mình mà cản chiếc xe lại như vậy. Hắn muốn chết sao? Tại sao lại tốt với cô như vậy?
Cô không nói được gì chỉ thấy máu cùng nước mắt chảy khắp mặt mũi, nhỏ xuống cả gương mặt của hắn, cô ôm chặt hắn vào lòng. Một người mà hôm qua còn khỏe mạnh, sao hôm nay lại ra nông nỗi này. Cảm giác về cái chết và sự chia ly bắt đầu trỗi dậy.
Xin anh, đừng làm sao cả. Xin anh, đừng bị gì cả.
Hắn dù đau đớn nhưng vẫn nhếch mép cười với cô, đôi mắt hắn hiện lên vẻ yên tâm khi thấy cô không bị sao cả. Nhưng khi thấy cô khóc, hắn lại đưa cánh tay đang bê bết máu lên lau những giọt nước mắt của cô. Cô không dám nhìn hắn. Hắn thều thào cất tiếng:
“Tôi xin lỗi…Làm em sợ rồi phải không?…Gà mái, đừng khóc nhè… tôi không sao!” Hắn cười yếu ớt.
Câu nói của hắn càng làm cô khóc lớn tiếng. Tại sao ra nông nỗi này rồi mà vẫn trêu đùa cô? Như thế này còn nói rằng không sao. Đối với hắn như thế nào mới là có sao. Cái đồ củ cải độc ác. Tại sao hắn lại làm cô đau thế này. Nhìn hắn bị thương, tim cô như có ai bóp mạnh đến nghẹt thở. Cô ôm hắn vào lòng. Nói hắn hãy cố gắng lên, sẽ có người đến đưa hắn tới bệnh viện. Cô lớn tiếng kêu xin cảnh sát hãy gọi xe cứu thương đến đây nhanh chóng hơn, cô sợ sẽ không kịp mất. Cô sợ hắn sẽ xảy ra chuyện mất. Cô sợ không được thấy hắn nữa.
Tiếng xe cấp cứu vang lên, cô mừng rỡ ôm lấy hắn. Được cứu rồi, xe cấp cứu tới rồi, sẽ nhanh chóng đến bệnh viện, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhưng hắn nằm im lìm trong lòng cô, máu vẫn tiếp tục chảy. Hắn đã bất tỉnh.
Hoảng loạn đưa hắn lên xe cấp cứu, hoảng loạn chạy cùng hắn vào bệnh viện. Rồi nhìn thấy hắn được đưa vào phòng cấp cứu. Bác sĩ ngăn cô lại ngoài cửa và cô thấy cánh cửa phòng cấp cứu khép lại, hắn biến mất khỏi tầm mắt cô.
Cô lo lắng sợ hãi tột cùng. Cô không biết phải làm gì. Tay chân hoàn toàn cảm thấy thừa thãi. Cô chỉ biết nắm chặt bàn tay của mình, người cô run rẩy lo lắng. Chiếc áo cô đang mặc vấy đỏ máu của hắn.
Ngồi thất thểu chờ đợi ngoài cửa phòng cấp cứu. Cô thấy bà chủ tịch nhanh chóng chạy đến, bà vội ôm lấy cô rồi nhìn vào phòng cấp cứu. Bà loạng choạng suýt ngã, cô nhanh chóng đỡ lấy bà ngồi xuống băng ghế.
Bà lại một lần nữa như người mất hồn. Lúc này bà không kìm được nước mắt mà bắt đầu khóc thảm thiết. Khi bà đã mệt lả người đi nhưng cửa phòng cấp cứu vẫn im lìm thì cô vội gọi một y tá đến để đưa bà vào một giường bệnh để nghỉ ngơi. Y tá thấy vết thương ở đầu của cô thì giúp cô vệ sinh vết thương và cầm máu. Cô để cô ấy làm nhanh chóng rồi lại ra ngoài ghế chờ ngồi như cũ. Y tá khuyên cô nên vào giường bệnh để nghỉ ngơi, nhưng cô không muốn. Cô sợ bỏ lại hắn một mình ở đây, cô lo hắn sẽ sợ hãi khi đối mặt với những đau đớn này một mình, cô không muốn hắn như vậy. Cuối cùng cô vẫn chọn ngồi ở đây để chờ hắn.
Cuối cùng cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở. Người ta nói Hoàng Phong đã qua cơn nguy kịch nhưng do mất nhiều máu nên vẫn còn đang hôn mê. Cô và bà chủ tịch nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Bà chủ tịch do quá sốc nên vẫn phải truyền nước. Cô cũng cảm thấy đầu óc choáng váng nhưng có lẽ chỉ là do mất một ít máu nên không mấy để ý. Cô bước vào phòng bệnh nơi hắn đang nằm.
Cầm lấy bàn tay của hắn. Thật may mắn vì hắn đã không sao. Nếu hắn có mệnh hệ gì, cô không biết sẽ phải sống tiếp thế nào nữa.
Nhưng những hành động hôm nay của hắn, ánh mắt của hắn nhìn cô, cô có cảm giác như hắn cũng dành cho cô một tình cảm đặc biệt nào đó. Nhưng cô trước đây vì sợ hãi câu trả lời mà chưa bao giờ dám hỏi hắn.
Hắn có thích cô không? Dù chỉ một chút?
Không hiểu tại sao lúc này cô lại muốn biết câu trả lời. Muốn nghe một lần câu trả lời từ hắn. Muốn mọi chuyện được rõ ràng để cô không phải đứng giữa mơ hồ mà phán đoán. Khi hắn tỉnh dậy, cô nhất định sẽ hỏi hắn.
Hắn nằm im lặng thế này, thật không giống hắn chút nào. Lòng cô lại bất chợt đau xót. Thì ra hắn khi im lặng mới thật sự đáng sợ. Hắn trước đây mỗi khi mở miệng đều là trêu chọc cô, đã có lúc cô mong hắn bị câm đi thì tốt hơn. Nhưng lúc này, hơn bao giờ hết, cô muốn hắn hãy tỉnh dậy và nói chuyện với cô. Cô sẽ để hắn trêu chọc cho thỏa thích, sẽ không đôi co với hắn, sẽ làm cho hắn thật nhiều củ cải để ăn. Chỉ cần hắn khỏe mạnh, vui vẻ như hắn trước đây là được.
Xin anh, hãy tỉnh dậy đi!
Đăng Minh và bố cô nghe tin cũng có mặt tại bệnh viện. Cô lại làm hai người bọn họ lo lắng rồi. Thật là đáng trách.
Cô trấn an họ rằng cô không sao nhưng đôi mắt Đăng Minh lại làm cô cảm thấy áy náy. Để bố cô vào nói chuyện với bà chủ tịch. Cô cùng hắn ngồi bên cạnh giường bệnh của Hoàng Phong. Hắn và cô vẫn không nói gì.
“Mệt không, ngươi đi nghỉ chút đi, để ta trông chừng hắn cho!” Đăng Minh lên tiếng.
“Ta không sao!” Cô lắc đầu rồi cười gượng với hắn, muốn cho hắn yên tâm.
Hắn định nói gì rồi lại thôi. Rồi cô thấy có hai chiến sĩ cảnh sát đi vào. Hai người này nói với cô rằng đã điều tra được lai lịch của hai tên bắt cóc cô. Bọn chúng là người của một tổ chức chuyên thực hiện các yêu cầu khi nhận được tiền từ người khác. Cô hỏi rằng có biết người đứng sau chuyện này là ai hay không thì họ nói rằng họ vẫn đang điều tra. Rồi họ chào từ biệt cô và ra về.
Cô muốn biết người đứng sau bọn chúng là ai. Muốn biết kẻ nào bắt cóc cô, kẻ nào đã khiến Hoàng Phong bị thương như thế này.
“Người có quen biết mà, giúp ta điều tra, được không?” Cô nói với Đăng Minh.
Lông mày hắn khẽ nhíu lại. Cô nhìn hắn với ánh mắt van nài. Xin hắn hãy giúp cô. Hắn cuối cùng cũng không thắng được ánh mắt của cô mà đành ngậm ngùi đứng lên đi giúp cô điều tra. Xin lỗi Đăng Minh, lúc này, chỉ có hắn mới có thể giúp được cô mà thôi.
***
Đã một ngày trôi qua và Hoàng Phong vẫn chưa tỉnh lại.
Bà chủ tịch vẫn mệt mỏi nằm ở phòng bệnh bên cạnh. Bố cô cũng vì lo lắng cho cô mà ở lại.
Chiều hôm đó, cô thấy Đăng Minh hớt hải chạy đến. Hắn nói với cô một cái tên không mấy xa lạ: Lê Hoài Anh.
Lại là cô ta, đã là lần thứ mấy rồi?
Cô ta vì Estermir bỗng nhiên phá sản khiến kế hoạch thu mua của cô ta thất bại hoàn toàn, những đơn kiện cũng trở nên vô nghĩa vì Estermir không còn tồn tại nên cô ta đã nghĩ rằng cô giở trò. Chính vì thế, cô ta đã thuê bọn kia bắt cóc cô để dạy cho cô một bài học.
Dạy cho cô một bài học?
Hoài Anh, được lắm. Như đã nói, cô hoàn toàn có thể tha thứ cho cô ta việc cô ta sỉ nhục hay hành hạ cô vì cô không muốn chấp với cô ta. Nhưng cô ta dám khiến cho người cô yêu thương bị thế này. Cô ta lại một lần nữa chạm vào những thứ cô muốn dùng cả tính mạng để bảo vệ. Cô sẽ không tha thứ cho cô ta. Bài học cô ta dạy, cô đã học được rồi!
“Ngươi có biết luật sư giỏi nào không? Bằng mọi giá bắt Hoài Anh ra hầu tòa và chịu án, nhất định không thỏa hiệp!”
Đăng Minh nhìn cô sửng sốt. Cô quay sang nhìn hắn ánh mắt vô hồn. Cô sẽ không thỏa hiệp hay thương lượng gì với cô ta cả. Bằng mọi giá bắt cô ta phải chịu những tội mà cô ta đã gây ra. Nếu không, cô ta sẽ không bao giờ sáng mắt ra được. Bao dung không phải là cách để có thể đối xử với cô ta lúc này nữa rồi.
Đăng Minh ra về, nhưng trong lòng cô bỗng nhiên lo lắng. Cô hứa với Khải Hưng rằng hôm qua cô sẽ rời đi, nhưng đến hôm nay cô vẫn chưa làm như vậy. Không biết bây giờ những bí mật của tập đoàn đã bị công khai hay chưa? Cô phải làm thế nào?
Nhưng rồi thời sự cũng đưa tin, vì lộ bí mật kinh doanh nên tập đoàn Estermir đang mất dần các công ty kinh doanh trong hệ thống của mình. Estermir đã phá sản vài ngày trước và hiện tại cổ phiếu của Estermir dù giá rất thấp nhưng không còn ai muốn mua. Tập đoàn tài chính Vansenter đang muốn mua lại những công ty của Estermir nhưng người đại diện tạm thời của Estermir là anh Hoàng Phong không đồng ý bán. Tuy nhiên, do hiện tại đã xảy ra một vụ tai nạn không may chính vì thế tình hình sức khỏe của anh Hoàng Phong đang không được tốt mặc dù vẫn chưa rõ thông tin cụ thể.
Câu trả lời đúng như những gì cô nghĩ. Khải Hưng nhất định sẽ không buông tha cho Estermir, có lẽ vì cô không giữ lời với anh. Cô còn hi vọng anh sẽ hiểu cho cô, hi vọng anh sẽ thông cảm vì tai nạn mà cô không thể thực hiện lời hứa. Hi vọng anh một chút nào đó sẽ còn thương cảm cho nỗi khổ của cô. Nhưng giờ mọi chuyện càng ngày càng tệ, Estermir đã bắt đầu rơi xuống vực rồi. Nếu cô vẫn không đi, Estermir sẽ không còn lối thoát.
Nhưng lúc này, cô muốn ở bên cạnh hắn, không muốn rời khỏi hắn.
Sau khi nghe tin tức, cô thất thểu bước vào phòng của bà chủ tịch và bố cô để thông báo thông tin cho họ. Nhưng khi bước vào, bố cô và bà chủ tịch nhìn cô đầy bất mãn. Cô không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Cô ngỡ ngàng khi thấy bà chủ tịch cầm trên tay tờ đơn xin ly hôn có chữ ký của cô và tờ giấy cô đã bỏ lại cho Hoàng Phong buổi sáng hôm đó. Bà nói rằng bà tìm thấy trong đồ đạc mà bệnh viện mang trả cho người nhà bệnh nhân. Bà run run hỏi cô đây có phải là thật không?
Cô im lặng cúi đầu. Cô không biết giải thích như thế nào về tờ đơn và mảnh giấy đó thì cô nghe thấy một giọng nói trầm trầm vang lên:
“Chúng nó chỉ là hợp đồng kết hôn, kết thúc sớm cũng tốt!”
Thì ra là ông chủ tịch. Có lẽ nghe tin Hoàng Phong gặp tai nạn, ông đã vội vội vã đến đây.
Nghe những lời từ ông chủ tịch, bố cô và bà chủ tịch lại càng cảm thấy bất ngờ, họ nhìn cô chằm chằm với ánh mắt van nài, cô hiểu họ mong muốn cô phủ định những điều ông chủ tịch nói. Nhưng cô biết phải nói thế nào khi mà ông chủ tịch đã biết sự thật, khi mà trên tay bà chủ tịch đang cầm lá đơn và nhìn cô bằng ánh mắt thất vọng như vậy, và quan trọng hơn hết, những gì họ thấy đều là sự thật. Bố cô nhìn cô lắc đầu đầy trách móc.
Đằng nào cô cũng sẽ phải rời đi. Và cũng không biết tìm cách nào để nói cho mọi người thông tin đó. Giờ họ đã biết hết rồi. Cô sẽ đỡ phải mất công giải thích, phải không? Nhưng cảm giác áy náy đối với họ vẫn không hề ngớt.
Cô chỉ cúi gằm mặt mà gật đầu. Cô thấy bố cô ngồi phịch xuống chiếc giường gần đó. Bà chủ tịch thì chóng mặt mà gục xuống, cô muốn chạy lại đỡ bà nhưng ông chủ tịch đã nhanh chóng làm điều đó. Rồi ông đưa mắt nhìn cô đầy trách móc. Cô cảm thấy bản thân thật có lỗi, đã làm những đấng sinh thành phải chịu cú sốc thế này. Mẹ cô, chắc cũng đã biết sự thật rồi nhỉ? Mẹ chắc sẽ trách cô vì đã lừa dối mẹ nhỉ? Sao giờ này cô mới nhận thức được điều này?
Cô sợ hãi chạy ra ngoài, cô muốn đến bên hắn, cô muốn ở bên cạnh hắn. Cô không muốn ai tách rời hắn và cô lúc này. Chỉ có ở bên cạnh hắn cô mới có thể thôi lo lắng và sợ hãi.
Nhưng khi chạy qua một đoạn hành lang, cô lại đâm sầm vào một người đi ngược hướng. Định bỏ đi nhưng người đó lại kéo tay cô giữ lại. Người cô bị kéo mạnh, mắt cô ngẩng lên nhìn vào mặt người đó.
Là Thiên Ân. Tại sao cô ấy lại ở đây?
Xong cô nghĩ rằng có lẽ cô ấy biết Hoàng Phong phải nằm viện nên đã trở về để chăm sóc cho hắn.
“Cô đã hài lòng chưa?” Thiên Ân nhìn cô căm phẫn.
Cô ta muốn nói gì? Hài lòng cái gì? Cô đưa mắt nhìn Thiên Ân khó hiểu.
“Vì cô mà Khải Hưng mới giở trò!” Cô ấy nói chậm rãi và đay nghiến. Bàn tay cầm tay cô siết chặt.
Cô sững sờ. Đúng là vì cô mà Khải Hưng mới giở trò. Nhưng làm sao Thiên Ân có thể biết được? Có lẽ vì Thiên Ân cũng biết Khải Hưng mà. Người ta cũng vừa mới công khai danh tính người cố vấn của Vansenter để mua lại Estermir chính là Khải Hưng nữa. Nhưng nếu Thiên Ân đã biết thì việc Hoàng Phong biết là điều tất nhiên phải không? Hắn đã biết điều này mà vẫn cứu cô sao? Hắn không trách cô à?
Cô im lặng, cô không biết nói gì. Cô giật tay ra khỏi tay Thiên Ân, đi lướt qua cô ấy, cô đã quá mệt mỏi vì những suy nghĩ của mình rồi, không muốn nghe thêm lời nào từ Thiên Ân nữa. Cô chỉ muốn ở bên cạnh Hoàng Phong cho tới khi hắn tỉnh lại. Chỉ như thế cô mới có thể yên tâm mà thôi. Cô cúi gằm đầu bước đi. Nhưng tiếng của cô ta vẫn vang lên phía sau lưng cô.
“Hủy hoại gia đình Phong, hủy hoại sự nghiệp của Phong, giờ cô còn muốn lấy đi cả mạng sống của anh ấy mới vừa lòng? Cô nghĩ cô là ai?”
Câu nói của Thiên Ân làm cô sững người.
Đúng vậy, cô là ai chứ? Chính vì cô nên Khải Hưng mới làm ra mọi chuyện để hủy hoại gia nghiệp của Hoàng Phong. Chính vì muốn trả đũa cô nên Hoài Anh mới thuê người bắt cóc cô rồi khiến Hoàng Phong gặp tai nạn như vậy. Cô đã hủy hoại gia đình hắn, chút nữa thôi là đẩy hắn vào tay tử thần. Đổ lỗi cho Hoài Anh ư? Lỗi hoàn toàn là ở cô mới đúng. Không phải cô không nhận ra điều đó, nhưng cô cố tình mù quáng, cố tình để không nhận ra điều đó, cô chỉ muốn ở bên cạnh hắn.
Tất cả là tại cô.
Là cô ích kỷ muốn ở lại bên cạnh hắn một lần nữa.
Cô đẩy cửa bước vào phòng bệnh của hắn. Hắn vẫn chưa tỉnh lại. Cô đứng bên cạnh giường bệnh của hắn, nắm lấy bàn tay của hắn. Hắn vẫn nằm đó với những vết thương trên mình, mắt nhắm nghiền.
Cô bước vào cuộc đời hắn, khiến cho hắn gặp phải muôn vàn khó khăn, vất vả, suýt chút nữa hại hắn mất mạng, vậy mà cô vẫn còn mặt dày ở lại bên cạnh hắn chỉ để hỏi hắn xem hắn có tình cảm với cô không?
Có tình cảm hay không có tình cảm thì sao chứ. Điều đó có quan trọng không? Cô vốn không nên xuất hiện bên cạnh hắn, vốn không có tư cách để đòi hỏi hắn bất cứ sự quan tâm nào hay một chút yêu thương nào. Vì lòng tốt của hắn mà cô đã được an ủi, đã được hạnh phúc, nhưng còn hắn thì sao? Những gì hắn được đáp lại chỉ toàn là nỗi đau thể xác và tinh thần. Cô không nên tồn tại trong cuộc đời của hắn, không có tư cách làm xáo trộn cuộc sống của hắn. Những chuyện này đã sai lầm ngay từ đầu.
Tình yêu của cô, sự tham cầu hạnh phúc của cô là thuốc độc đối với hắn.
Đối với hắn, cô thật ích kỷ!
Có lẽ, đã đến lúc từ bỏ rồi.
Vì yêu hắn, cô sẽ rời khỏi hắn, sẽ trả lại hào quang cho hắn, trả lại hắn cho người con gái có thể làm hắn cười, có thể đem lại cho hắn hạnh phúc thực sự. Chỉ có cô ấy mới có tư cách ở bên cạnh hắn.
Cô buông bàn tay của hắn. Một giọt nước mắt tràn ra rơi xuống từ khóe mắt.
Nhấc điện thoại gọi cho Đăng Minh:
“Đưa ta đi một nơi thật xa, được không, ta mệt mỏi quá rồi Đăng Minh à!”
Cô phải ra đi thôi. Bởi nếu hắn tỉnh lại, cô sợ sẽ lại không muốn rời xa hắn, rồi chuyện này sẽ lại đi theo một vòng luẩn quẩn mãi không có lối thoát.
Từ bỏ.
Tình yêu này, vốn không nên tồn tại.