Cô thẫn thờ lê từng bước chân đến trước ngôi nhà của mình, bên cạnh cô Đăng Minh vẫn yên lặng không nói lấy một lời.
Tâm trí cô rối bời vì những vấn vương trong cảm xúc của mình. Con người cô vẫn mãi mãi như thế, khi đã yêu thương ai sẽ rất cố chấp sẽ rất khó để buông bỏ. Cô tưởng rằng mình đã có thể bỏ đi tất cả những gì liên quan đến hắn, đã có thể cất nó vào dĩ vãng và những vết thương trong cô đã bắt đầu lành lại. Nhưng có lẽ là do cô tự huyễn hoặc bản thân mình, còn thực sự thì cô chẳng thể quên được hắn. Tình yêu dành cho hắn, chưa phút giây nào phai nhạt. Chính vì thế nên cô mới cảm thấy sợ hãi khi ở bên cạnh hắn, cô sợ nhìn thấy hắn tình yêu của cô, cảm xúc của cô sẽ vượt qua mọi rào cản của lý trí mà hướng về hắn. Chính vì thế cô mới cố gắng tìm cho mình một nơi ẩn náu khác để tự lừa dối bản thân rằng mình đã hạnh phúc và đầy đủ. Nhưng dù cô cố gắng dùng lý trí để lừa dối bản thân thế nào thì trái tim cô từ trước tới nay chỉ có một mình hình bóng của Hoàng Phong. Những người đàn ông khác, chưa một lần có thể bước chân vào, ngay cả Đăng Minh cũng vậy.
Nhưng dù cô yêu thương người con trai ấy đến thế nào thì hắn vẫn đẩy cô ra xa cuộc đời hắn. Hắn đang suy nghĩ gì? Không phải cô không có cảm giác kì lạ về những gì hắn đã làm vì cô. Cô tìm kiếm thông tin trên mạng thì biết được Hoàng Phong vẫn không hề công khai tình cảm với Thiên Ân từ khi cô và hắn chia tay. Hắn yêu thương chăm sóc cho Nấm. Rồi khi hắn ân cần chăm sóc và bảo vệ cô, cô cảm nhận được tất cả. Nhưng làm sao cô cứ chạy đến bên cạnh hắn khi mà hắn vẫn muốn gạt cô sang bên lề cuộc sống của hắn. Cô yêu hắn, nhưng có lẽ cô và hắn đã không còn có thể quay về được nữa.
Người ta nói rằng, nhân tình có thể nhiều nhưng nhân duyên chỉ có một. Nếu để nó trôi qua, sẽ không còn có thể quay lại được nữa.
Có lẽ, nhân duyên giữa cô và hắn đã trôi qua mất rồi.
“Ngươi không khỏe à?” Đăng Minh chen vào giữa dòng suy nghĩ khi nghe thấy tiếng thở dài của cô.
Cô quay sang nhìn hắn. Hắn vẫn mang dáng vẻ lo lắng cho cô. Tên này, cuối cùng vẫn là hắn lo lắng cho cô. Nhìn vào dáng vẻ ấy, làm sao cô có thể tiếp tục ích kỷ nhận lấy sự quan tâm từ hắn. Hắn, đáng lẽ phải được hạnh phúc nhiều hơn khi ở bên cạnh cô. Cô giờ đã biết, cuộc đời này, cô chẳng thể yêu thương ai khác ngoài Hoàng Phong, cô không thể để Đăng Minh chờ đợi trong mòn mỏi khi cô không thể cho hắn câu trả lời như hắn mong muốn.
Dứt khoát có lẽ là cách tốt nhất. Có thể sẽ đau, nhưng ít nhất, hắn cũng sẽ biết rằng cô vẫn trân trọng mối quan hệ giữa cô và hắn. Vẫn trân trọng hắn và không thể biến hắn thành người bảo hộ hạnh phúc của cô nữa.
Cô chầm chậm lấy từ trong túi ra chiếc nhẫn mà cô đã nhận từ hắn. Có lẽ, đã đến lúc nói cho hắn biết câu trả lời của cô.
“Đăng Minh à, thật ra, ta…” Cô ấp úng quay sang nhìn hắn. Hắn nheo mắt nhìn cô, rồi nhìn vào chiếc nhẫn đang ở trong tay của cô. Cô hít một hơi thật sâu và tiếp tục: “Ta nghĩ, ta với ngươi chỉ có thể là bạn!”.
Đăng Minh ngỡ ngàng khi nghe thấy câu nói ấy của cô. Mặt hắn bỗng nhiên tối sầm. Cô biết, cô có lỗi với hắn, chính cô là người đã cho hắn hi vọng. Nhưng nếu cứ tiếp tục, tất cả sẽ chỉ là sai lầm nối tiếp sai lầm, và hắn sẽ ngày càng đau khổ hơn khi cô không thể cho hắn một tình yêu đúng nghĩa. Cô im lặng đặt chiếc nhẫn vào tay hắn. Đăng Minh lúc này đã cúi gằm mặt.
“Tại sao?” Giọng hắn run run.
Cô không biết phải nói thế nào. Nếu nói thật, chẳng phải hắn sẽ đau lòng hơn khi biết cô chỉ coi hắn như một người để cô nương tựa vào và cô vốn không thể yêu hắn một tình yêu của một người con gái dành cho chàng trai của mình hay sao? Nếu nói dối, thì lý do là gì, và nếu nói ra, hắn có tin cô hay không?
“Ta xin lỗi!” Cô chỉ còn biết nói ra câu nói ấy với hắn.
Hắn xiết chặt chiếc nhẫn trong tay. Rồi hắn đứng dậy, quay đầu bỏ ra về. Cô cũng chỉ biết im lặng nhìn hắn bước ra khỏi cánh cổng.
Nhưng lúc này, hắn đột nhiên lên tiếng:
“Em có thể yêu hắn nhiều đến thế, sao không dành cho anh dù chỉ một chút thôi? Đối với hắn, em yêu đến khờ dại, còn với anh, em thật vô tình…”
Rồi tên đó bước nhanh và biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Cô thẫn thờ ngồi xuống giữa khoảng sân đầy ánh đèn còn trong cô chỉ tồn tại bóng tối bao trùm một khoảng không trống rỗng. Những bông hoa tiểu muội cũng đã bắt đầu tàn úa, gió cũng bắt đầu lạnh thêm.
Tháng mười một lại tới rồi. Mùa đông đã về, mùa của tàn úa và cô quạnh.
***
Hoàng Phong không còn xuất hiện ở ngôi nhà của cô nữa. Nấm vẫn luôn hỏi han mọi chuyện về hắn khi cô đưa cho nó củ cải bằng gỗ mà hắn đã khắc cho nó. Nó luôn miệng hỏi sao hắn chưa tới thăm nó, có phải cô đã không cho hắn tới thăm nó hay không, hay có phải vì nó không ngoan nên hắn không tới nữa hay không. Cô chỉ biết xoa đầu nó và nói với nó rằng hắn sẽ nhanh đến thăm nó thôi. Nhưng nhanh là bao giờ thì cô không thể nói được.
Nhưng không phải chỉ một mình Hoàng Phong, Đăng Minh trong những ngày này cũng trở nên trầm lặng và rất ít khi xuất hiện trước mặt cô. Hắn và cô dường như không nói với nhau lời nào kể từ sau buổi tối hôm ấy. Chắc hẳn hắn vẫn còn thất vọng và chán ghét cô lắm. Thời gian có lẽ là điều cần thiết cho hắn lúc này. Còn cô, cô không có tư cách gì để an ủi hắn, cũng bởi chính cô là người biến hắn trở nên lãnh đạm như thế.
Ngày nối ngày trôi qua trong trầm lặng. Nhưng có một ngày cô quay trở lại thành phố, nơi mà khi xưa cô đã gắn bó. Cũng vì Thiên Phúc sắp tổ chức đám cưới, và người sẽ trở thành vợ nó, em dâu của cô chính là người con gái lúc trước đã an ủi nó trong đám tang của mẹ cô, tên Phan Dương vốn là bạn học cùng lớp khi xưa của nó. Phan Dương rất quý cô nên đã nhờ cô cùng đi chọn áo cưới với cả hai đứa bởi bố mẹ cô ấy đều đã qua đời. Cô vui vẻ nhận lời.
Dẫn Nấm gửi ở nhà ông ngoại, cô cùng hai đứa Thiên Phúc, Phan Dương đi đến cửa hàng áo cưới L’TA. Vì Thiên Phúc là giám đốc nên nó được chọn bất cứ bộ váy nào trong cửa hàng của công ty.
Phan Dương chọn đi chọn lại vẫn bị Thiên Phúc chê bai lên xuống dù cô thấy cô bé mặc bộ nào cũng đẹp. Cái thằng Thiên Phúc đến là lạ, thân là chú rể mà lại đi chê cô dâu hết lần này đến lần khác. Nhưng khi Phan Dương phụng phịu đi vào thay bộ váy khác thì nó lại đứng tủm tỉm cười. Cái tính thích trêu ghẹo người khác của nó, cô không phải là chưa từng biết qua. Hồi còn bé, không biết bao nhiêu lần cô đã phải khóc hết nước mắt vì bị nó trêu ghẹo. Nhưng nhìn sâu vào ánh mắt của nó thì cô có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc tràn ngập.
Cô lại thoáng nhớ về mẹ mình và bà chủ tịch. Nhớ lần cô cũng cùng hai người đi chọn váy cưới, nhìn ánh mắt hạnh phúc của họ để rồi nỗi áy náy trong cô lại trào dâng. Phải chi đám cưới ấy là thật thì tốt biết bao.
Cô chợt nhớ đến Hoàng Phong khi nhìn thấy Thiên Phúc đang mỉm cười nhìn cô dâu của mình mặc váy cưới. Nếu cô và hắn có một nhân duyên trọn vẹn, chắc hắn cũng sẽ hạnh phúc khi đi chọn áo cưới cho vợ mình thế này nhỉ?
Cuối cùng thì Phan Dương cũng chọn được một bộ váy cưới, và không ngờ đó lại là bộ váy cưới mà cô thiết kế. Khi biết được điều đó thì cô bé hí hửng xoay đi xoay lại trước gương, mặc kệ cho Thiên Phúc nhận xét bằng hai từ tàm tạm. Rồi Phan Dương được nhân viên đưa đi chọn hoa cưới. Để lại cô ngồi với Thiên Phúc. Cô trêu chọc nó vì cuối cùng cũng nó cũng bị khóa cổ nhưng nó lại nhìn cô rồi hỏi:
“Chị không định quay lại với anh Phong à?”
Câu nói của nó khiến cô giật mình. Thực sự, cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày cô có thể quay trở lại bên Hoàng Phong. Câu hỏi này bỗng nhiên khiến cô tự vấn bản thân. Cô luôn nghĩ sẽ ra đi, sẽ từ bỏ, nhưng đã bao giờ cô muốn trở về bên cạnh hắn chưa?
“L’TA nghĩa là gì? Chị có biết không?”
Cô đưa mắt nhìn Thiên Phúc. TA là tên của cô, cô biết điều đó. Nhưng chữ L đó không phải là chị của hắn sao. Câu chuyện được lan truyền về người con trai đặt tên công ty của mình bằng tên những người đã đi qua cuộc đời của anh ấy cô đã được nghe qua. Khi biết công ty ấy là L’TA và người sáng lập là hắn thì cô nghĩ đó chính là từ ghép lại của Linh và Thiên An.
“Nó có nghĩa là Loving you, Thiên An đó!”
Cô tròn mắt nhìn nó. Những điều nó nói là thật? Nhưng sao có thể như vậy được. Nếu nó dịch như vậy thì không phải cũng có thể L’TA là Loving you, Thiên Ân cũng không biết chừng. Nghĩ vậy, cô chỉ cười khẩy lắc đầu mà không nói gì.
“Năm nào anh ấy cũng đến viếng mộ mẹ…tất nhiên là chỉ lén đến thôi vì bố không cho phép…”
Cô không muốn nghe thêm nữa. Cô không biết tại sao từ khi hắn nói rằng sẽ không quay lại nữa thì cô hoàn toàn không muốn nghe thêm điều gì về hắn. Vì càng nghe rồi, tâm trí cô sẽ lại càng rối bời vì những câu hỏi mà cô tự đặt ra và mệt mỏi vì không thể tìm được câu trả lời thỏa đáng. Cô nói rằng cô muốn ra ngoài để hít thở chút không khí rồi bước ra ngoài.
Trời đã trưa, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu và dòng người tấp nập dưới lòng đường khiến cho cô bỗng nhiên hoa mắt trên con đường dài. Bước chân đã mỏi mệt nhưng cô cũng không biết được bản thân mình đang bước về đâu. Rồi cô chọn một quán café quen thuộc để bước vào. Đây chính là quan café nơi mà Hoàng Phong đã nói rằng cô và hắn sắp kết hôn. Chọn chính chiếc bàn ấy. Cô gọi một ly café rồi nhìn sang ghế bên cạnh.
Có người bỗng nhiên ngồi xuống ghế đối diện cô.
Giật mình, cô ngước mặt nhìn lên, nhưng rồi người đến không phải là người mà cô đang nghĩ tới.
“Không phải là người mà em đang chờ, đúng không?”
Cô bối rối. Không biết làm thế nào để trả lời câu hỏi của Khải Hưng. Thực sự, cô vẫn không muốn gặp anh. Làm thế nào để đối diện với anh trong khi lòng cô vẫn đầy rẫy những nỗi oán trách. Cô quay mặt đi, định đứng lên để bước ra ngoài nhưng lại nghe thấy tiếng của anh.
“Cho anh một cơ hội để giải thích, không được sao?”
Cô quay sang nhìn anh, con người anh lại toát vẻ hiền lành và ấm áp như ngày xưa. Lần gặp trước đó, do quá vội vã mà cô không thể nhận ra được điều đó. Đôi mắt anh nhìn cô van nài.
Thấy vậy, cô chỉ ngồi yên lặng tay khuấy đều tách café trước mặt. Cô không bỏ đi, nhưng cũng không đủ bao dung để nhìn anh thông cảm.
Anh gọi một cốc café, nhưng rồi cũng không nói gì. Có lẽ chính anh cũng không biết bắt đầu từ đâu.
“Thực ra, người anh muốn đặt điều kiện không phải là em!” Anh chậm rãi nói.
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, anh lại cười chán nản mà kể với cô về những điều đã xảy ra sau khi cô đi mất.
Anh nói rằng, việc muốn cô rời khỏi Hoàng Phong chỉ do anh lúc đó anh nghĩ rằng cô yêu hắn nhiều đến như vậy. Và cũng giống như anh vốn không tin Hoàng Phong có thể dành cho cô một chỗ đứng quan trọng trong lòng hắn ta. Anh muốn giúp cô tỉnh táo vì đã yêu hắn mù quáng. Bởi hắn sẽ giống như ông nội của hắn, giống như bố của hắn sẽ gạt bỏ mọi thứ để giữ được tiền bạc. Vốn dĩ, anh muốn đặt hắn đứng giữa tình yêu và tiền bạc. Anh không tin hắn có thể từ bỏ tiền bạc để chọn cô và hơn nữa, Thiên Ân mới chính là người mà hắn yêu thương nhất.
Nói rồi, anh thở dài và cúi mặt xuống:
“Nhưng có lẽ anh đã sai rồi… Hắn ta chỉ nghe thấy việc anh đã thỏa thuận với em để cứu Estermir, thì hắn ngay lập tức tuyên bố phá sản nó!”
Cô sững sờ nhìn Khải Hưng. Những điều anh nói là thật sao? Hắn đã lựa chọn cô mà không cần Estermir, chính vì vậy hắn mới tuyên bố phá sản công ty nhanh như vậy. Chỉ vì lúc đó hắn chọn cô? Cô đã sai, đối với hắn, cô thực sự quan trọng giống như hắn đối với cô vậy. Vậy mà lúc bấy giờ cô đã nghĩ rằng hắn làm như vậy như một cách gạt bỏ một cách sạch sẽ tất cả những gì liên hệ giữa cô và hắn. Cô đã hiểu lầm hắn.
Cô vội vàng đứng dậy, bước nhanh ra khỏi chỗ. Cô muốn gặp Hoàng Phong, muốn hỏi rõ mọi chuyện. Rốt cuộc, hắn có yêu cô không? Tại sao hắn lại gạt cô ra khỏi cuộc đời hắn như vậy nếu như hắn coi trọng cô như vậy?
Nhưng vừa bước được vài bước, cô ngoảnh đầu lại nhìn Khải Hưng đang ngồi yên ở bàn. Anh vẫn không ngẩng đầu lên mà chỉ nhìn cốc café trước mặt.
“Anh thanh toán nhé…chuyện quá khứ…quên đi thôi! Anh Hai!” Cô cười gượng gạo nói với anh rồi quay lưng bước ra ngoài.
Quá khứ, đã đến lúc phải quên đi rồi. Khải Hưng, Hoàng Phong hay cô cũng đã bị nó dày vò quá nhiều rồi. Đã đến lúc giải thoát cho tất cả, đã đến lúc nên sống cho thực tại và tương lai. Tha thứ cho Khải Hưng cũng giống như tha thứ cho chính bản thân cô vậy. Để anh có thể tìm cho mình một hạnh phúc thực sự mà không vướng bận đến quá khứ nữa, cũng giống như cô đi tìm Hoàng Phong để tìm kiếm một tương lai khác. Mong rằng mọi thứ không quá muộn.
Cô bước đi rồi. Khải Hưng ngồi đó mỉm cười. Thiên An vẫn là một người độ lượng với kẻ khác nhưng cố chấp với chính mình và người cô ấy yêu. Câu nói của cô khiến anh nhớ đến ngày hôm ấy, Hoàng Phong cũng không một lời oán trách tất cả mọi việc anh đã làm mà chỉ nhanh chóng bước đi để tìm cô ấy. Anh ngỡ ngàng đến nỗi đã cất tiếng hỏi hắn tại sao, nhưng lời hắn nói với lại khi đã bước ra đến cửa là:
“Quá khứ…quên đi thôi!”
Hai bọn họ sinh ra đã giống nhau. Suy nghĩ cho nhau, tưởng rằng mình hiểu đối phương nhưng thực ra chỉ là những kẻ ngốc và vô tình để lạc mất nhau. Bọn họ chỉ đang thi xem ai yêu kẻ kia hơn mà thôi.
Lúc Hoàng Phong rời đi, anh đã hiểu rằng mình đã thua hoàn toàn. Mọi chuyện quá khứ đối với anh vốn đã không còn ý nghĩa gì từ lâu lắm rồi. Thiên An đã không còn yêu anh nữa, và Hoàng Phong thì yêu cô ấy không kém gì anh. Anh nghĩ rằng nên chúc phúc cho họ hơn là chia rẽ họ. Anh muốn dừng lại, lúc đó anh đã muốn dừng lại tất cả những việc vô nghĩa ấy. Nhưng sai lầm của anh là đã kéo Mạnh Huy — Vansenter vào việc này. Anh muốn dừng lại không có nghĩa hắn ta cũng đồng ý dừng lại. Vậy nên, có lẽ chính anh đã chia rẽ Hoàng Phong và Thiên An. Nhưng lúc nãy, cô ấy không hề muốn nghe thêm anh nói về điều đó. Với cô ấy, tình yêu luôn có ý nghĩa hơn tất cả.
Chuông điện thoại bỗng reo lên. Khải Hưng nhấc máy, giọng nói đầu dây bên kia giận dỗi.
“Tại sao chồng chưa về?” Bảo Hân cất tiếng hỏi.
“Anh về ngay đây, chờ anh nhé!” Anh nói rồi cúp máy.
Người anh nợ nhiều nhất chính là Bảo Hân. Cô ấy đã biết mọi chuyện của anh và Thiên An nhưng vẫn đồng ý để làm vợ anh. Khi anh biết điều đó cũng chính là lúc cô ấy bước vào phòng phẫu thuật. Nhưng cô ấy không oán trách, cô ấy nói với anh rằng, nếu cô ấy có thể sống sót trở về, mong anh hãy nhìn cô ấy là chính cô ấy chứ không phải là hình ảnh của Thiên An nữa.
Cảm ơn cô ấy, vì đã chờ đợi anh, vì đã cho anh một chốn để trở về. Có một người để yêu thương thêm một lần nữa. Cô ấy giờ là vợ anh.
Anh muốn có hạnh phúc cùng cô ấy.
***
Cô đặt chân xuống trước cổng căn nhà nơi cô và hắn đã chung sống trước đây. Đẩy cổng bước vào trong sân, cô ngỡ ngàng trước một khu vườn đầy hoa hồng trắng. Chiếc xích đu giữa vườn vẫn được ghép đôi đang khẽ đu đưa trong gió. Nắng chiều hắt chéo khiến bóng của chúng đan vào nhau lưu luyến.
Cô bước đến trước cánh cửa màu trắng, cô hoang mang không biết hắn có ở nhà hay không. Cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn, muốn nói với hắn thật rõ ràng. Nhưng không biết tại sao cô có một cảm giác hồi hộp khi đứng trước cửa căn nhà này. Cô ấn phím số mở cửa, mã số vẫn không đổi.
Từ từ bước vào trong, căn nhà tối quá. Có lẽ do hắn đã đóng hết rèm cửa. Cô tìm và bật đèn trong nhà lên. Căn phòng tối giờ đã tràn ngập ánh sáng. Thứ đầu tiên mà cô nhìn thấy chính là tấm hình cưới của cô và hắn được treo ngay ngắn trên tường phòng khách. Mọi thứ trong nhà dường như chẳng có gì đổi khác so với lúc cô rời đi.
Cô đứng trước căn phòng màu hồng, nơi mà cô từng ở. Rồi nhìn sang căn phòng màu xanh bên cạnh. Có một tấm hình Nấm được đính giữa cửa phòng với dòng chữ ngay ngắn của hắn: “Phòng của Nấm ^ ^”.
Tấm hình này có lẽ mới được đính lên vì hắn chỉ mới biết đến sự tồn tại của Nấm cách đây không lâu.
Cô quay sang phòng của hắn. Cô hơi băn khoăn, không biết cô có nên bước vào hay không. Đưa tay gõ cửa, nhưng không có tiếng trả lời. Cô đẩy cửa, cánh cửa từ từ mở ra, ánh sáng bên ngoài hắt vào xua đi bóng tối bên trong căn phòng. Cô bật điện trong phòng.
Thì ra Hoàng Phong không có ở nhà. Nhưng cô ngỡ ngàng với những tấm hình hắn đính lên tường. Những tấm hình của cô khi đi nghỉ mát cùng gia đình sau đám cưới, những tấm hình hắn chụp cô khi cô phụng phịu tưới củ cải trong vườn. Nhưng có vài tấm khiến cô giật mình khi nhìn thấy nó. Cô không biết hắn đã chụp từ lúc nào, tấm hình cô trong chiếc váy màu xanh khi ra sân bay tiễn Khải Hưng đi du học cách đây hơn mười năm, một tấm hình một người con gái đứng ngược nắng chiều với mái tóc bay trong gió, tấm chụp qua cửa kính của nơi cô đi chọn áo cưới, trong hình là cô đang mặc chiếc váy trắng với vòng hoa nhỏ đặt trên đầu. Thì ra hắn đã ở đó. Cô còn thấy một tấm hình chụp cô đang ngồi thẫn thờ ở ghế đá trước ngày đám cưới, tấm hình cô ngủ say, hình cô cười hạnh phúc khi mẹ cô tỉnh lại vào ngày giáng sinh, và mới nhất là tấm hình cô đang ru ngủ Nấm trong buổi dã ngoại và hình cô tươi cười phát sách cho các em người dân tộc thiểu số trong chuyến thiện nguyện vừa rồi.
Cô nghe thấy trái tim đập lên những hồi oan ức. Tại sao cô lại ngu ngốc như vậy? Tại sao cô không nhận ra hắn vốn ở rất gần cô.
Cô chạy khắp nơi tìm kiếm, nhưng không thấy hắn.
Cô ngồi chờ ở đó đến tận khuya nhưng hắn vẫn không trở về. Cô không còn cách nào phải ra về. Nhìn vào điện thoại, cô chán chường khi nhận ra rằng cô không biết số của hắn.
Cô đành phải ra về. Cô lục lọi tìm kiếm số điện thoại của hắn nhưng số của John Hoang hay số trong điện thoại cũ của cô cũng không thể liên lạc được.
Cô đã đến hỏi thăm nhà hắn những người giúp việc nói rằng Hoàng Phong rất ít khi về nhà. Đến công ty hỏi thăm thì họ cũng lắc đầu không biết vì hắn vốn sống rất kín đáo. Cô đến căn nhà gỗ ngày đó nhưng hắn vẫn không có ở đó. Đứng trước ngôi mộ của Thái Đức và Phương Linh, cô cầu xin họ hãy cho cô được gặp hắn một lần. Cô không muốn khi hiểu rõ được mọi chuyện thì cô không còn được gặp hắn nữa.
Những ngày tháng tiếp theo dài đằng đẵng với sự tìm kiếm hắn nhưng tất cả những gì cô có được chỉ là con số không. Hắn đã đi đâu? Không phải hắn đã xảy ra chuyện gì chứ? Cô bồn chồn lo lắng.
***
Sinh nhật Nấm đến gần, nó háo hức chuẩn bị đủ mọi thứ trong nhà cho ngày sinh nhật. Những bức vẽ và những dòng chữ nguệch ngoạc được nó dán khắp phòng khách đến phòng ngủ. Đâu đâu cũng có tranh về cô, nó và Hoàng Phong, nhưng không bức tranh nào nó quên vẽ thêm vào một số củ cải để làm nền. Nó háo hức chờ đến ngày đó đến mức ngay cả trong lúc ngủ nó vẫn ôm khư khư hộp sáp màu. Cô hi vọng rằng hắn sẽ quay trở lại vì Nấm nói rằng hắn hứa sẽ đến dự sinh nhật Nấm.
Sáng hôm sinh nhật, vì là ngày thường nên Nấm vẫn phải đi học như bình thường. Sau khi đưa Nấm đi học, cô quay trở về nhà thì thấy có người đang đứng chờ cô trước cổng. Cô khá bất ngờ vì sự xuất hiện của người này, xong cô nhanh chóng tiến lại.
“Chúng ta nói chuyện được không?”
Cô nhìn Thiên Ân không chớp mắt. Tại sao cô ấy có thể biết được cô đang ở đây. Tại sao cô ấy lại đến đây? Rốt cuộc cô ấy muốn nói điều gì với cô nữa?
Mời Thiên Ân và nhà và rót cho cô ấy một cốc nước. Cô ấy vẫn ngồi im lặng không nói lấy một lời. Điều này khiến cô có cảm giác thân quen, lúc nào cô ấy cũng là người im lặng dù chính cô ấy là người nói rằng cô ấy có chuyện muốn nói.
“Thiên Ân muốn nói gì với tôi?” Cô cất tiếng hỏi.
“Tôi ghét cô!” Cô ấy nói rõ ràng. Mắt vẫn không thèm nhìn cô.
Cô phì cười. Tại sao ghét cô mà lại muốn nói chuyện với cô? Cô ấy lặn lội đến tận đây chỉ để nói với cô điều đó hay sao?
“Nhưng thà tôi ghét cô cả đời cũng được…chỉ cần anh ấy có thể hạnh phúc…” Thiên Ân bỗng nhiên ngập ngừng rồi tiếp “Hãy trở về bên cạnh anh ấy đi!”
Cô ngạc nhiên vì những gì Thiên Ân đã nói ra. Cô chưa bao giờ nghĩ người đã dùng mọi từ ngữ đau đớn nhất để đay nghiến tâm hồn cô và bắt cô rời khỏi Hoàng Phong lại có thể nói ra những lời này. Cô ấy nói rằng cô ấy có thể sẽ sống mà căm ghét cô cả đời chỉ cần Hoàng Phong được hạnh phúc. Cô ấy muốn cô quay về bên Hoàng Phong.
“Xin lỗi, vì đã gửi tin nhắn đó, lúc bấy giờ tôi nghĩ chỉ cần cô và anh ấy chấm dứt, chúng tôi sẽ có thể làm lại từ đầu, nhưng mà…” Giọng Thiên Ân nhỏ dần và mím chặt môi.
Cô sững người. Cô và Hoàng Phong chỉ có hai lần gửi tin nhắn cho nhau. Một lần khi mới có số điện thoại và một lần là khi hắn nhắn tin muốn chấm dứt với cô khi đi cùng Thiên Ân sang Úc. Nhưng tin nhắn ấy không phải của hắn gửi mà là do Thiên Ân gửi sao?
Vốn dĩ, hắn chưa bao giờ nói chấm dứt với cô cả. Tất cả, chỉ đều là cô nói với hắn những lời ấy. Cô dựa lưng vào ghế và thở hắt ra.
Thiên Ân không nói gì thêm nữa. Cô ấy nhanh chóng bước ra ngoài cửa.
“Cảm ơn cô!” Cô nói với theo.
Cô nói lời cảm ơn vì cô ấy đã nói cho cô biết chuyện về dòng tin nhắn ấy. Cảm ơn vì cô ấy có thể yêu thương hắn nên đã đặt hạnh phúc của hắn hơn cả bản thân mình. Nếu cô không chen ngang cuộc sống của cô ấy và hắn có lẽ giờ hắn vẫn là của cô ấy. Cảm ơn vì đã chúc phúc cho một người chen ngang vào tình yêu của mình và khiến mình phải đau đớn.
“Tôi vẫn ghét cô…Cẩn thận tôi sẽ quay trở lại và giành lấy anh ấy bất cứ lúc nào!”
Nói rồi cô ấy bước ra ngoài, cô nghe thấy tiếng khép cổng và biết được cô ấy đã ra về.
Cô biết, dù đối với cô, cô ấy đối xử tệ bạc, nhưng đối với Hoàng Phong, cô ấy cũng yêu đến khờ dại mà thôi. Cô ấy vẫn luôn tỏ ra bản thân mình không sao, nhưng thực ra cũng vẫn là loại người giống như cô, mềm yếu và dễ bị tổn thương. Nhưng ít nhất cô ấy đã từng dám đấu tranh để giành lấy người mình yêu, còn cô thì chưa một lần dám làm thế. Cô ấy vẫn hơn cô nhiều lắm.
Sau cuộc nói chuyện với Thiên Ân, cô lại càng muốn nhanh chóng gặp Hoàng Phong hơn nữa.
Cô nhanh chóng vào bếp để chuẩn bị thức ăn cho buổi tối sinh nhật hôm nay. Đang loay hoay với nồi cháo củ cải thì Đăng Minh bước vào và ngồi xuống bàn ăn.
“Đói quá, có cái gì cho ta ăn không?” Đăng Minh lên tiếng.
Cô giật bắn mình khi nghe thấy giọng của hắn. Xong hắn cười hà hà rồi với lấy quả táo trên bàn và ăn ngon lành. Cô bối rối vì đã khá lâu cô và hắn không nói chuyện, nhưng rồi cô cũng cất được tiếng nói:
“Ta…ta xin lỗi!” Thực sự cô không biết nói gì hơn.
“Biết lỗi thì nhanh nấu cho ta bát mì đi, sáng giờ ta chưa ăn gì!”
Cô vội vàng làm cho hắn một bát mì. Cô ngồi trước mặt nhìn hắn ăn ngon lành. Cô và hắn không nói gì cho đến khi hắn dừng đũa và bát mì đã hết sạch.
“Nể tình ngươi vẫn nhớ ta không ăn được hành nên tạm tha lỗi cho ngươi!” Hắn nhìn cô cười như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhìn hắn như vậy, cô lại rưng rưng nước mắt. Hắn nhìn thấy vậy thì la lên oai oái vì lo sẽ xảy ra lũ quét. Thấy hắn như vậy, cô lại càng khóc lớn, khóc như một đứa con nít bị bắt nạt. Cô biết rằng cô có lỗi với hắn. Nhìn hắn lạnh lùng không nói gì với cô thì cô cảm thấy như cô sắp mất đi một người bạn thân mà cô trân trọng nhất. Giờ cái tên này rộng lượng bỏ qua cho cô. Chấp nhận đau khổ để thứ tha cho cô. Không biết tại sao cô lại khóc.
Một lúc sau cô cũng nín. Cô thấy Đăng Minh cúi đầu xuống và nói với cô rằng.
“Lúc trước…hắn có nhờ ta chăm sóc ngươi…nhưng giờ chắc không được rồi, ta phải về Mỹ…”
Cái tên này, có phải hắn về Mỹ để tránh mặt cô hay không? Mà hắn nói rằng Hoàng Phong đã nhờ hắn chăm sóc cô? Cô biết rằng hắn và Hoàng Phong chả bao giờ nói chuyện với nhau chứ đừng nói đến chuyện nhờ vả. Cô nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu.
“Không, không phải là ta tránh mặt ngươi đâu, bên tổng công ty đang cần người điều hành, bố ta muốn ta về để đảm nhận!”
Hắn xoa đầu cô, nói rồi cười trấn an cô. Rồi hắn lại kể cho cô nghe một chuyện đã từ lâu lắm, trước khi hắn đưa cô sang Mỹ. Lúc đó, do quá tức giận Hoàng Phong nên hắn đã tìm đến bệnh viện để nói chuyện. Chính Hoàng Phong đã nhờ hắn chăm sóc cho cô, vì lúc đó Hoàng Phong nghĩ rằng ở bên cạnh hắn lúc bấy giờ cô sẽ được an toàn và sẽ không phải mệt mỏi nữa.
Cô một lần nữa thẫn thờ khi nghe những lời nói đó từ Đăng Minh.
“Ta xin lỗi! Vì muốn giữ người bên cạnh nên ta đã không nói cho người điều đó!” Giọng Đăng Minh trầm trầm.
Cô đã không hiểu tại sao Hoàng Phong có tình cảm với cô mà lại đẩy cô đi như vậy. Cô tưởng rằng hắn do chán ghét người đã làm hại cả tính mạng và sự nghiệp của hắn nên mới đẩy cô đi. Nhưng phải chăng việc cô bị bắt cóc đã khiến hắn nghĩ cô ở bên cạnh hắn không an toàn và khiến cô mệt mỏi.
Rốt cuộc, từ đầu đến cuối, hắn chỉ là nghĩ cho cô.
Bức tranh quá khứ về hắn mà cô biết, thiếu quá nhiều mảnh ghép.
Đăng Minh chào từ biệt cô và gửi quà cho Nấm vì hắn phải ra sân bay ngay, không thể dự sinh nhật của Nấm được. Cô tiễn Đăng Minh đi mà lòng trở nên nặng trĩu. Đăng Minh có lỗi gì đâu. Chỉ tại chính bản thân cô yêu mà không tin tưởng vào người mình yêu. Không có can đảm để nói với hắn, để hiểu hắn. Cô thực sự không xứng đáng với tình yêu của hắn. Còn hắn thật là một kẻ ngốc nghếch.
Lúc này cô chỉ muốn gặp hắn để một lần nói rõ mọi chuyện.
Đang lo lắng suy nghĩ thì cô nghe thấy tiếng huyên náo trước cổng nhà. Có lẽ Nấm đã gọi bạn bè cùng đến chung vui.
Cô gạt bỏ suy nghĩ đi ra ngoài mở cổng cho Nấm và các bạn. Nhưng chỉ thấy bạn bè của Nấm mà không thấy Nấm đâu.
Cô hỏi các bạn của Nấm thì các bạn nói rằng Nấm đã về trước rồi. Để bọn trẻ vào nhà, cô chạy khắp nơi tìm kiếm nhưng vẫn không thấy Nấm ở đâu cả.
Cô gọi điện cho cô giáo và các các phụ huynh thì được họ cho biết rằng Nấm đã về. Cô hốt hoảng chạy khắp nơi tìm kiếm nhưng không thấy. Người cô như ngạt thở. Nấm đã đi đâu?
Rồi có người nói rằng đã thấy Nấm trèo lên một chiếc xe ô tô màu đen trên đường về nhà. Vì tưởng là ô tô của nhà cô nên họ không nói gì.
Cô choáng váng khụy xuống. Mò mẫm điện thoại gọi cho Thiên Phúc và bố cô xem có phải họ đã lên đây và đón Nấm hay không thì đều nhận được câu trả lời là không.
Cô sợ hãi. Người cô run lên lo lắng. Cô bấm số gọi cảnh sát.
Con trai cô, Nấm của cô, hình như đã bị bắt cóc.