Cảnh sát khuyên cô hãy hỏi thăm thử mọi người thân xem Nấm có đi với họ hay không. Vì thời gian mất tích chưa bao lâu nên họ sẽ xác minh và bắt đầu tìm kiếm vào ngày mai nếu đến tối vẫn chưa có thông tin gì của Nấm. Họ nói rằng nếu thật sự Nấm bị bắt cóc thì bọn bắt cóc có thể sẽ gọi điện thoại cho cô. Họ mong khi đó cô hãy báo cảnh sát chứ đừng tự thỏa hiệp với chúng.

Bắt cóc đâu phải chỉ để tống tiền. Cô nhớ lại lần cô bị bắt cóc và nhớ đến những cảnh tượng diễn ra sau đó thật sự đáng sợ. Ánh mắt của Hoài Anh lại hiện lên trong tâm trí cô. Liệu có phải cô ta lại một lần nữa muốn trả đũa cô hay không. Nếu muốn, cô ta có thể làm gì cô cũng được, chỉ xin đừng làm tổn hại đến Nấm. Cô sẽ không sống được nếu Nấm xảy ra bất cứ chuyện gì.

Cô lo lắng sợ hãi ngồi trước sân nhà sau khi chạy khắp nơi tìm kiếm kĩ càng một lần nữa mà vẫn không có bất cứ tung tích gì của Nấm. Mọi người xung quanh đến an ủi cô. Trong đầu cô lúc này chỉ có một hi vọng rằng chiếc xe mà Nấm bước lên chính là xe của Hoàng Phong. Chỉ có như vậy thì nó sẽ được an toàn. Nhưng nếu là Hoàng Phong tại sao không nói với cô một tiếng trước khi đưa Nấm đi. Hắn không thể không biết rằng cô sẽ rất lo lắng nếu Nấm bỗng nhiên biến mất như vậy.

Mọi người cũng lần lượt ra về vì trời đã tối hẳn và gió bắt đầu lạnh. Chỉ còn một mình cô vẫn đứng ngồi không yên trước cửa nhà. Tay vẫn giữ khư khư chiếc điện thoại chỉ để chờ một cuộc gọi từ hắn.

Trời đêm Đà Lạt tháng mười một thật lạnh lẽo, chẳng mấy chốc sương mù đã bắt đầu bao phủ hết mọi chỗ trong không gian. Đường đã bắt đầu vắng người, chỉ có mình cô vẫn đứng trong màn sương đó để chờ đợi. Rồi cô thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước cổng nhà. Hắn mặc một bộ vest tối màu và đang nhíu mày khi thấy cô đứng ở trước sân.

Đúng là Hoàng Phong.

Cô vội vã nhìn xung quanh hắn. Cô thấy hắn chỉ đi một mình. Nấm ở đâu?

“Tôi có hữa với Nấm…sẽ tới sinh nhật nó, vậy nên…” Hoàng Phong lúng túng giải thích.

“Nấm không đi với anh sao?” Hắn chưa nói xong thì cô đã chen ngang vào. Giọng cô hốt hoảng.

Hắn nhíu mày nhìn cô không hiểu tại sao cô lại nói như vậy. Thái độ của hắn khiến cô hiểu được câu trả lời.

Nấm không đi với hắn.

Vậy ai là người lái xe đến đón Nấm. Cô biết, nó sẽ không dễ dàng lên xe của người lạ. Những suy nghĩ tiêu cực khiến đôi chân cô mềm nhũn. Cô ngồi phịch xuống giữa sân.

Hắn thấy cô như vậy thì hốt hoảng đẩy cửa xông vào trong và đỡ lấy cô. Giọng hắn hoảng hốt khi thấy người cô lạnh toát.

“Sao lại đứng đây, trời đang lạnh thế này. Cảm lạnh thì sao?”

Hắn vội vàng dùng hai tay áp vào má của cô. Nhưng hắn sững sờ khi thấy nước mắt cô bắt đầu chảy xuống. Hắn không hiểu chuyện gì xảy ra, đôi lông mày nhíu lại nhìn cô.

Cô sợ hãi cầm lấy tay áo hắn, đôi tay cô run lên, cô nhìn vào mắt hắn cầu cứu, giọng nghẹn ngào, hấp tấp đến nỗi từ ngữ lộn xộn hết cả.

“Nấm…Nấm đi đâu mất rồi, giờ nó chưa về nữa…con chúng ta đi đâu mất rồi…em tìm mà không thấy nó ở đâu cả…con mình bị bắt cóc rồi…phải làm gì bây giờ…cảnh sát họ không chịu đi tìm…con mình…”

Hắn mở to mắt nhìn cô. Đôi mắt của hắn cũng đầy kinh ngạc và sợ hãi. Hắn suy nghĩ một lát rồi nhanh chóng bế cô vào trong nhà. Hắn chạy vào phòng lấy ra chiếc chăn cho cô khoác lên người. Hắn cẩn thận trùm kín hết người cô. Cô không biết hắn đã làm những gì. Khi hắn hỏi cô rằng cảnh sát đã nói gì và nhận được câu trả lời của cô thì mặt hắn bỗng nhiên hằm hằm, hắn mượn điện thoại của cô và gọi cho một người nào đó cô cũng không biết.

“Nói với họ rằng con tôi mà có mệnh hệ gì thì bọn họ không xong với tôi đâu!” Giọng hắn đầy tức giận.

Hắn cúp điện thoại một lát thì có điện thoại gọi lại từ cảnh sát. Họ mời cô và hắn lên trụ sở để trình bày sự việc. Cô và hắn nhanh chóng đi đến trụ sở cảnh sát.

Khác hẳn với thái độ bàng quan khi nghe điện thoại của cô khi nãy. Giờ họ sốt sắng chạy đôn chạy đáo để tiến hành công việc tìm kiếm. Thái độ đối với bọn cô cũng khép nép, lịch sự hơn rất nhiều.

Sau khi trình bày xong mọi việc. Cô chán nản ngồi xuống chiếc ghế chờ đợi. Lúc này thực sự cô muốn chạy ra ngoài để cùng họ đi tìm Nấm nhưng họ nói đã cử rất nhiều người đi tìm kiếm rồi, cô ra ngoài cũng không giải quyết được gì. Họ mong cô hãy ngồi chờ điện thoại, vì biết đâu bọn bắt cóc sẽ gọi điện thoại để ra yêu sách. Họ nói nếu cảm thấy ở đây mệt mỏi, cô có thể về nhà nghỉ ngơi và chờ đợi tin tốt lành từ họ.

Làm sao cô có thể về nhà để nghỉ ngơi được trong khi Nấm vẫn không có tin tức gì. Hoàng Phong nói với họ thêm vài điều rồi cũng ra ngoài hàng ghế chờ ngồi xuống bên cạnh cô. Cô cũng không thể khóc được nữa, chỉ lo lắng ngồi nắm chặt hai bàn tay vào với nhau. Cô không dám nghĩ đến những trường hợp xấu có thể xảy ra. Cô chưa bao giờ cảm thấy bản thân bất lực như vậy.

Bỗng nhiên hắn đặt bàn tay lên đôi tay đang nắm chặt lấy nhau vì sợ hãi của cô. Cô giật mình quay sang nhìn hắn. Trong đôi mắt đen của hắn hiện lên hình ảnh của cô. Đôi mắt ấy cũng đầy lo lắng và sợ hãi, nhưng nó vẫn trấn an cô. Hắn gật đầu khe khẽ như muốn nói với cô rằng sẽ không sao cả và mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi. Cô cúi đầu xuống không dám nhìn vào mắt hắn nữa. Nhưng trong lòng cô dường như cũng dịu hơn được một chút. Có lẽ do người trấn an cô là hắn.

Điện thoại từ bố cô và Thiên Phúc cứ liên tiếp gọi tới. Mọi người đều đang rất lo lắng cho Nấm.

Mỗi lần nghe thấy tiếng chuông điện thoại, khi nhấc máy lại không phải là bọn bắt cóc thì cô trả lời nhanh chóng rồi cúp máy. Cô sợ trong khi cô nghe điện thoại có thể bọn chúng sẽ gọi tới và cô không nghe được cuộc gọi ấy. Những suy nghĩ của cô lại trở nên rối bời. Cô lo lắng nếu người muốn bắt cóc Nấm là Hoài Anh, người như cô ta chắc chắn sẽ không có lòng nhân từ. Nhất là khi cô đã khiến cô ta phải rơi vào vòng lao lý như vậy. Nghĩ đến đó, cô nhanh chóng cầm điện thoại và nhắn tin cho một vài người bạn để hỏi số điện thoại của Hoài Anh. Khi nhận được số điện thoại rồi thì cô lại lo lắng, nếu thực sự cô ta bắt cóc Nấm thì sẽ thế nào?

“Em định gọi cho ai?” Hoàng Phong nhìn cô chăm chú khi thấy cô nhìn chằm chằm vào số điện thoại được gửi đến.

“Con dâu của Pritte, Hoài Anh, chính cô ta đã bắt Nấm!”

Nhưng khi cô chưa kịp bấm số để gọi thì hắn đã giật lấy chiếc điện thoại của cô. Hắn đang làm gì vậy? Cô đang muốn hỏi cô ta cho ra nhẽ. Chẳng lẽ cô ta dám bắt cóc Nấm? Nếu là thật, cô sẽ hỏi xem cô ta muốn gì, cô ta có muốn cái mạng của cô cũng được, nhưng không được đụng vào con của cô. Nếu cô ta dám gây cho Nấm một chút tổn thương thôi, cô sẽ không tha cho cô ta. Chính vì thế nên thấy hắn giật lấy điện thoại thì cô đã điên cuồng nhảy lên để giật lại nó.

“Tôi đã cho người điều tra cô ta nên em đừng làm như vậy, bình tĩnh lại, được không!” Hắn dùng hai tay cầm lấy vai cô để lay tỉnh cô, đôi mắt hắn đầy cảm thông nhưng man mác đau khổ khi nhìn thấy cô như vậy.

Nghe những lời trấn an của hắn, cảm giác bất lực lại dâng trào trong lòng cô. Nó ép nước mắt của cô rơi lã chã. Có một người mẹ không thể bảo vệ mình như cô, Nấm thật tội nghiệp. Cô ngồi phịch xuống chiếc ghế chờ, lấy lay lau nước mắt đang tiếp tục tràn ra từ khóe mắt. Cô rất sợ hãi. Cô vẫn chưa quên hình ảnh người hắn bê bết máu chỉ vì muốn cứu cô lần đó. Cô không muốn có bất cứ điều gì xảy ra với những người cô yêu thương nữa. Họ có mệnh hệ gì, cô sợ bản thân mình sẽ không thể tiếp tục sống nữa. Nhưng lúc này cô chỉ biết ngồi đây để chờ đợi, giống như lần đó cô nằm trong xe của hai tên bắt cóc và cầu mong có phép lạ xảy ra, cảm giác thật kinh khủng khi chính bản thân không thể làm được gì để giải quyết vấn đề. Cô vùi mặt vào hai bàn tay mệt mỏi.

Cô bỗng nhiên thấy trên vai được khoác lên một cái gì đó. Thì ra hắn đã cởi chiếc áo vest để khoác lên người cho cô, hằn ngồi xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy cô vỗ về an ủi. Hắn kéo cô sát lại để cô dựa vào người hắn.

Cô dựa vào vai hắn, cảm giác được vỗ về an ủi càng khiến cảm thấy mình thật đáng trách. Cô không xứng được an ủi động viên, giá mà chiều nay cô đi đón Nấm thì mọi chuyện sẽ không đi đến mức này. Chính cô đã làm mất con của cô và hắn. Tại sao những chuyện không may cứ liên tiếp xảy ra với cô như vậy?

Cô luôn cho rằng bản thân là một người tỉnh táo và mạnh mẽ trong những tình huống bất ngờ, nhưng hiện tại cô chỉ cảm thấy bản thân không khác gì một kẻ vô dụng. Nhưng cũng may có hắn đang ở cạnh cô lúc này, bằng không cô sẽ không thể nào bình tĩnh được. Cô không biết mình sẽ làm ra những việc gì nữa. Có lẽ nếu không có hắn ở bên lúc này, cô sẽ không thể đứng vững.

Dòng suy nghĩ của cô bị cắt ngang khi có tiếng từ cảnh sát trực điện thoại. Vị cảnh sát này cất tiếng hỏi:

“Có phải cô là Phạm Thiên An, ở đường Du Sinh không?”

Cô vội vàng gật đầu thì vị cảnh sát này cười chán nản và nói với bọn cô:

“Cô cuống cuồng đi tìm con cô trong khi nó đang khóc đứng trong sân, nó về mà nhà không có ai nên sợ cô bị bắt cóc, nó mếu máo nhờ một người đi đường gọi báo cảnh sát đây này!”

Cô và Hoàng Phong nghe xong câu nói ấy thì cả hai đều choáng váng. Cô và hắn quay sang nhìn nhau rồi không ai nói thêm câu nào mà chạy thật nhanh ra khỏi trụ sở cảnh sát.

Hắn và cô không quan tâm đến bất cứ ai hay bất cứ thứ gì nữa, hai người nắm tay nhau chạy thật nhanh về ngôi nhà của cô.

Khi gần đến nơi, cô thấy Nấm đang ngồi giữa sân, nó mếu máo khi nhìn thấy cô chạy tới.

Cô và hắn mừng rỡ chạy thật nhanh lại bên cạnh nó. Cô ôm chầm lấy nó, quay tròn nó xem xét xem nó có bị làm sao hay không. Khi thấy nó vẫn bình an vô sự, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lúc này cô bỗng cảm thấy tức giận, nó đã la cà đi đâu để khiến cô phải lo lắng như vậy.

“Nấm, sao con dám bỏ đi mà không nói với mẹ câu nào, con đi đâu vậy hả?” Cô nói trong sự tức giận.

Nấm thấy cô nổi giận thì nó lại tròn mắt nhìn cô ra vẻ vô tội, tỏ ra đáng yêu để khiến cô không giận nữa. Cô thừa biết cái cách này của nó, nhưng lần này cô thực sự rất giận. Cô vẫn nhìn nó chằm chằm. Nó thấy người đứng đang ở bên cạnh cô là Hoàng Phong thì nhanh chóng chạy sang ôm lấy chân hắn, nấp phía sau hắn chỉ thò mỗi hai con mắt ra nhìn cô. Nó lại mếu máo.

“Con xin lỗi!” Giọng nó hối lỗi.

Nghe nó xin lỗi, cô cũng có chút mủi lòng. Nhưng nếu dễ dàng bỏ qua cho nó như vậy nó có thể sẽ tái phạm.

“Mẹ đã dặn con là không được đi với người lạ, con không nghe lời mẹ, mẹ không chơi với con nữa!”

Nghe xong câu nói của cô, Nấm khóc òa, còn Hoàng Phong thì hết nhíu mày nhìn cô rồi lại cúi xuống nhìn nó đang ôm cứng ngắc lấy chân hắn. Hắn cúi xuống bế nó lên tay. Nó vòng tay ôm cổ hắn, vừa khóc vừa nói trong tiếng nấc.

“Bà nội đâu phải người lạ đâu…tại bố không đến gặp con, nên con đi với bà để tìm bố…bà thương con lắm…bà không phải người lạ mà…mẹ đừng nghỉ chơi với Nấm…bố năn nỉ mẹ hộ con đi…” Nó quay sang nhìn Hoàng Phong cầu cứu.

Cô choáng váng một lần nữa khi nghe thấy nó nói người mà nó đi theo là bà nội của nó. Là bà chủ tịch. Điều này là điều mà cô không thể ngờ tới. Cô không biết rằng bà chủ tịch cũng đã biết Nấm là con trai của Hoàng Phong.

Cô quay sang nhìn hắn, cô thấy mặt hắn đã trở nên đen sì. Cô và hắn không biết nói gì. Hắn thí cho Nấm nín rồi bế nó vào trong nhà. Hắn nói rằng nó mệt rồi nên đi ngủ đi thôi. Nhưng nó nói rằng mẹ vẫn đang dỗi, nó không đi ngủ nếu mẹ không ôm nó. Không còn cách nào cô đành nói với nó rằng nó đi với bà nội thì không phải là người lạ, nhưng cô cũng nhắc nó lần sau trước khi đi với ai cũng phải xin phép cô rồi mới được đi. Nó vâng dạ lễ phép và rúc vào lòng cô ngồi ngoan ngoãn. Thằng nhóc này, vốn rất biết cách lấy lòng người khác.

Nó đang ngồi yên trong lòng cô thì nghe thấy tiếng Hoàng Phong từ biệt ra về thì nó vội vàng chạy xuống ôm lấy chân hắn.

“Bố hứa sẽ ăn sinh nhật với Nấm mà!” Mắt nó nhìn hắn không chớp.

Hắn nhìn nó rồi lại quay sang nhìn cô. Cô không biết nói gì để giữ hắn ở lại, vì cô cũng đang có chuyện muốn nói với hắn thì Nấm đã giữ hắn lại để chung vui sinh nhật với nó.

Cô nói rằng, vì hắn đã tới đây và hôm nay cũng là sinh nhật Nấm nên hắn hãy ở lại một chút. Có lẽ hắn cũng giống như cô vẫn chưa ăn gì suốt buổi hôm nay.

Hắn lưỡng lự rồi cũng đồng ý. Nấm chỉ nghe có vậy và nó tất bật chạy vào lấy ra mấy cái mũ chop lấp lánh mà cô đã mua cho nó đội lên đầu, nó còn đội lên cho cô và hắn mỗi người một cái. Rồi nó hí hửng hỏi cô xem bánh sinh nhật ở đâu. Cô nghĩ nó còn bé không thể bê được nên đi vào để bê bánh ra cho nó. Cô cũng bê ra nồi cháo củ cải mà cô đã nấu lúc chiều sau khi đun lại một chút.

Lúc cô đi ra thì cô thấy Nấm đang ngồi trong lòng hắn chỉ cho hắn xem những bức tranh mà nó đã vẽ và dán khắp tường. Hắn xoa xoa đầu nó rồi chăm chú nhìn vào những bức tranh. Cô thấy đôi mắt hắn lại mang một vẻ thâm trầm khi nhìn vào những bức tranh ấy. Hắn lại đang nghĩ gì?

Cô ngồi xuống bàn đối diện hắn. Nấm đững giữa nhanh chóng cắm nến lên trên chiếc bánh. Hoàng Phong nhanh chóng châm nên lên còn cô thì tắt điện trong phòng đi.

Dưới ánh sáng của ngọn nến, ba người ngồi quay quần bên một chiếc bàn đầy thức ăn, mặc kệ cái giá lạnh của đêm khuya tháng mười một, không khí trong căn nhà thật ấm áp. Nhìn như vậy, thật giống một gia đình hạnh phúc. Cô nhìn hắn và quay sang nhìn Nấm rồi bất giác mỉm cười khẽ khàng.

Cô và hắn hát bài hát chúc mừng sinh nhật nó. Xong Hoàng Phong nói Nấm hãy ước điều ước của nó. Thằng bé hí hửng ngồi trước chiếc bánh sinh nhật bên trên có hình củ cải trắng và ngọn nến số 3 lấp lánh. Nó chắp tay phía trước ngực, nhắm mắt, bắt đầu ước. Một lúc, nó thổi phù ngọn nến trước mặt.

Cô mở sáng đèn, cắt bánh và múc cháo củ cải cho ba người. Đúng là khi nhìn hai con người trước mặt ăn cháo củ cải cô lại không nhịn được cười. Hai bố con ăn lấy ăn để, đến khi thật no mới dựng lại. Cô cắt bánh cho hắn và nó. Nấm vừa cho một miếng thật to vào miệng, miệng nó phồng to nhưng vẫn nhồm nhoàm nhai, rồi nó đưa thìa đút cho hắn một miếng, rồi lại quay sang đút cho cô một miếng. Cô và hắn lại nhìn nhau ngượng ngùng.

Cô và hắn không nói lời nào. Chỉ một mình Nấm líu lo nói hết cái này đến cái nọ. Thấy không khí có vẻ ngượng ngập, cô cất tiếng hỏi xem ban nãy nó đã ước điều gì. Ban đầu nó lắc đầu không nói, xong khi bị cô cù cho vài cái, nó đã đầu hàng và nói cho cô nghe.

“Con ước Hải Phương sẽ luôn quý và chơi đồ chơi chung với con!”

Hoàng Phong nghe vậy thì phì cười rồi nhéo má nó một cái. Nhưng nó vẫn tiếp tục nói.

“Con ước bố sẽ đón con mỗi khi con đi học về!”

Nó nói rồi quay sang nhìn hắn. Lúc này hắn quay sang nhìn nó cười nhếch mép như có như không nhưng đôi mắt lại mang vẻ u buồn.

“Con ước tối nào bố mẹ cũng ôm con cho con ngủ!”

Nó nói rồi quay sang nhìn cô và hắn. Cô và hắn lúc này bất giác quay sang nhìn nhau rồi nhanh chóng quay đi. Cô vội vàng nói

“Sao con ước nhiều thế, chỉ được ước một điều thôi!” Cô cười xuề xòa để đỡ ngượng ngùng với câu nói vừa rồi của nó.

Nấm ngơ ngắc trước câu nói của cô. Nó ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, rồi nói.

“Vậy con chỉ ước điều này thôi vậy, con ước sẽ có em gái, giống Hải Phương cũng có em vậy, khi không có ai ở nhà sẽ có em chơi với con!”

Cô và hắn đơ người khi nghe câu nói vừa rồi của nó. Cô nhanh chóng nói rằng đã khuya rồi nên dọn dẹp và bắt Nấm đi ngủ để mai còn phải dậy đi học. Cô thu xếp gọn gàng mọi thứ trên bàn và mang mọi thứ xuống bếp. Lúc đi lên thì cô thấy hắn đang đánh răng cho Nấm trong nhà vệ sinh. Nhìn hắn tỉ mỉ vừa đánh răng vừa nhắc nhở Nấm phải đánh răng trước khi đi ngủ để không bị sâu răng rồi bị Nấm hỏi lại về con sâu răng thì cô khẽ mỉm cười. Hắn vẫn nhiệt tình trả lời nó. Đánh răng cho nó xong xuôi, hắn lau mặt cho nó rồi bế nó vào trong. Hắn đặt nó xuống giường và kéo chăn đắp lên người nó. Nó kéo tay hắn, nó bảo hắn ngủ chung với nó, hắn lưỡng lự quay sang nhìn cô rồi lại nhìn nó. Hắn nói rằng hắn không thể ngủ lại với nó được. Nhưng rồi Nấm quay sang nhìn cô như năn nỉ cô cho hắn ở lại như kiểu chính tại cô nên hắn mới không ở lại với nó.

Cô nói hắn hãy ở lại ngủ với Nấm vì trời bên ngoài đã khuya rồi. Hắn bối rối nhưng rồi cũng nằm xuống bên cạnh nó, vòng tay ôm lấy nó. Nó chỉ chờ có thế thì cười teo toét rồi rúc vào người hắn. Cô đến bên cạnh, hôn nó chúc ngủ ngon và định bước ra ngoài. Nấm vội túm lấy tay cô.

“Mẹ không ngủ chung với bố con con à?”

Cô nhìn hắn bối rối, rồi quay sang nói với nó rằng nó ngủ trước đi, cô còn có việc phải làm nên sẽ ngủ sau rồi đi ra ngoài. Không biết tại sao, cô cảm thấy mặt mình nóng ra và đỏ bừng khi nghe câu hỏi của Nấm. Cô không biết tại sao lại xấu hổ như vậy.

Cô ra sô pha và nằm xuống. Trong đầu cô bỗng nhiên nghĩ đến việc hắn và cô đang ở trong cùng một căn nhà như trước đây. Cũng mỗi người một phòng như thế này.

Cô và hắn, đang ở rất gần nhau.

Sự mệt mỏi suốt một ngày dài khiến cô thiếp đi lúc nào không hay. Trong mơ màng, cô cảm nhận được một mùi hương thân quen từ lâu lắm. Cô thấy mình được ai đó bế lên, rồi cảm nhận bản thân được đặt vào chăm ấm. Người ấy vuốt ve mái tóc của cô, cúi xuống hôn lên trán cô. Sự thân thuộc ấy khiến cô choàng tỉnh.

Cô thấy bên cạnh mình không có ai và cô đang nằm bên cạnh Nấm. Nhìn sang bên cạnh Nấm, khoảng giường trống không. Hoàng Phong đã đi đâu rồi. Cô nhớ đến những cảm giác vừa rồi, vội vàng bước xuống giường và nhìn thấy mảnh giấy được để lại ở đầu giường.

“Chuyện mẹ tôi, tôi xin lỗi, sẽ không có lần thứ hai đâu, em yên tâm!”

Lại là hắn. Lại là xin lỗi. Tại sao hắn luôn xin lỗi cô. Có lẽ hắn đã bỏ đi. Cô vội vàng chạy ra phòng khách để tìm hắn. Hắn đã đi rồi. Cô không muốn để hắn đi như vậy nữa, cô có chuyện muốn nói với hắn, muốn hỏi hắn về những gì đã qua.

Cô đẩy cửa chạy ra ngoài tìm hắn. Cầu mong hắn chưa đi qua xa. Cô vừa chạy vừa đưa mắt tìm kiếm.

Chạy lên một đoạn dốc, cô thấy hắn đang ngồi trên một ghế đá. Hàng ghế đá này được dựng bên vách quả đồi, tầm mắt hướng xuống một thung lũng đầy sương mù bao phủ. Đèn đường phủ lên không gian một chút màu sắc ấm áp giữa muôn trùng lạnh lẽo của một buổi tối mùa đông vùng cao. Hắn vẫn ngồi đó, trên tay cầm một thứ gì đó, đôi mắt nhìn xa xăm vô định. Hắn, vẫn cứ thâm trầm như bóng đêm.

Cô từ từ tiến lại gần, hắn dường như vẫn không để ý có người đi đến. Khi cô đứng trước mặt hắn, hắn mới ngẩng mặt lên nhìn cô. Đôi mày hắn hơi nhíu lại khi biết người đứng trước mặt hắn là cô nhưng rồi hắn vội vàng quay mặt đi. Thái độ của hắn khiến cô bỗng nhiên bực tức.

“Hoàng Phong, anh không biết nói hay sao mà phải viết giấy rồi bỏ đi như vậy? Có biết bây giờ đã khuya lắm rồi không?”

Hoàng Phong nghe câu nói của cô thì nhếch mép cười chán nản. Hắn đang cười cái gì?

“Tôi sợ nếu ở lại thêm một chút nữa…tôi sẽ không muốn ra đi…”

Hắn nói và lại đưa đôi mắt nhìn xa xăm. Câu nói của hắn làm cô sững người. Rốt cuộc trong đầu hắn đang nghĩ điều gì. Tại sao hắn phải ra đi nếu đã yêu thương cô, tại sao hắn cứ một mực muốn gạt cô ra khỏi cuộc đời hắn?

Cô ngồi xuống bên cạnh hắn. Cả hai lại không nói với nhau lời nào. Sau một hồi đắn đo, cô cất tiếng hỏi hắn.

“Rốt cuộc, anh có yêu em không?”

Dường như hắn hơi bất ngờ trước câu hỏi của cô. Hắn quay sang nhìn cô, nhưng khi thấy mặt cô đang nhìn hắn vô cùng nghiêm túc. Hắn lại quay đi, cười rồi cúi xuống. Hắn khiến cô cảm thấy lo lắng, có phải hắn không còn yêu thương cô nữa?

“Dĩ nhiên là có!” Giọng hắn trầm trầm.

“Vậy sao anh không bao giờ nói?” Cô vội hỏi

“Không phải em cũng biết tôi yêu em sao?” Hắn chậm rãi nói.

Cái đồ ngốc này. Không nói thì làm sao mà biết được chứ. Cái thứ tình yêu chỉ qua cảm nhận chỉ khiến người ta mơ hồ hơn mà thôi. Hắn yêu cô mà không nói, cô lại cho rằng đó là sự thương hại mà không dám xác nhận. Một vòng dài thời gian khiến cô và hắn suýt chút nữa lạc mất nhau chỉ vì hắn không nói. Nếu cô không hỏi, hắn sẽ mãi mãi như một kẻ ngốc yêu thương trong câm lặng hay sao?

“Vậy sao anh không ở bên cạnh em?” Cô cố gắng giữ bình tĩnh hỏi hắn.

Cô thấy hắn đan hai bàn tay vào nhau, giữa đôi bàn tay ấy là hai chiếc nhẫn cô và hắn đã từng đeo. Hắn cúi đầu nhìn hai chiếc nhẫn ấy và nói:

“Không phải em đã nhận lời cầu hôn của hắn rồi sao?”

Cô sững sờ. Thì ra hôm đó hắn đã thấy Đăng Minh cầu hôn cô. Chính vì thế hắn mới chọn cách rời khỏi cô, hắn nghĩ cô đã chấp nhận lời cầu hôn của Đăng Minh.

“Vậy tại sao khi xưa anh không giữ em lại, hay đến khi em đi anh mới biết anh yêu em?”

Hắn thở dài.

“Khi đó, tôi cứ nghĩ để em đi em có thể hạnh phúc hơn khi ở bên cạnh tôi, lúc ấy, tôi không thể bảo vệ em. Nhưng không ngờ, lúc đó em đã có thai, việc để em đi còn khiến em đau khổ hơn nữa…”

Thì ra hắn cho rằng cô có thai mà bị hắn hắt hủi còn khiến cô đau đớn hơn nữa. Thực sự, lúc mang thai, cô trở thành một kẻ vô cùng mâu thuẫn. Một mặt, cô cảm thấy bản thân là một kẻ bị bỏ rơi thảm thương nhất thế gian, nhưng mặt khác cô lại cảm thấy ít ra cô cũng thật hạnh phúc khi cô có thể sinh cho hắn một đứa con. Lúc bấy giờ, cô tự nghĩ bản thân thật là một người ngu ngốc. Nhưng giờ cô biết hắn còn đau khổ hơn cả cô, cô hiểu cảm giác tưởng rằng mình đã bảo vệ người mình yêu thương nhưng lại vô tình đẩy người đó đến đau đơn, cực khổ.

Cô nghĩ cho hắn nên mới buông tay, hắn cũng nghĩ cho cô nên không níu kéo.

Cô và hắn, yêu thương nhau đến khờ dại.

“Một người khiến em đau khổ như vậy, sao đủ tư cách ở cạnh em…” Giọng hắn lạc đi trong tiếng thở dài.

Hắn thấy cô không nói gì, thì quay sang nhìn cô. Hắn hốt hoảng khi thấy nước mắt cô rơi lã chã. Hắn vội vàng lấy khăn trong túi áo đưa cho cô. Cô gạt phắt tay hắn ra.

“Cái đồ điên này…cái đồ ngốc này…tại sao anh cần tư cách để ở bên em, nếu yêu em thì chỉ cần giữ em ở lại là được mà…tại sao lại để em đi…đúng rồi đấy, em đau khổ là vì anh đấy, đau khổ khi phải ở một mình, đau khổ khi nghĩ rằng anh không hề yêu em…đau khổ khi nghĩ rằng lại một lần nữa yêu đơn phương, anh không biết rằng không có anh mới là đau khổ với em sao…đồ ích kỉ, tất cả là tại anh…đồ củ cải độc ác…”

Cô vừa nói, nước mắt uất ức trào ra khóe mắt. Tại hắn mà cô và hắn đều dở dang hạnh phúc. Tại hắn mà cô phải mất nhiều thời gian đến như vậy. Hắn đúng là một kẻ đáng ghét.

Hắn tròn mắt ngạc nhiên khi thấy cô khóc như vậy. Chẳng lẽ hắn không hiểu những điều cô vừa nói là gì hay sao?

Cô thấy hắn luống cuống không biết làm thế nào. Hắn nói rằng cô hãy nín đi nhưng hắn càng dỗ dành thì cô càng khóc lớn. Hắn thật là biết cách làm người ta tức đến phát khóc.

Khi đã khóc một trận đã đời. Cô ngồi xụt xịt bên cạnh hắn. Cô không thèm nhìn hắn cũng không thèm nói với hắn điều gì nữa.

“Vậy là em còn yêu tôi không?” Cô nghe thấy tiếng hắn chầm chậm vang lên.

Cái con người này, thì ra hắn vẫn không hiểu gì hết. Thật khiến người khác tức chết mà. Cô tức giận quay sang nhìn hắn. Cô thấy hắn đang rất bình thản nhìn cô.

“Anh bị thiểu năng hay sao mà không hiểu, thật khiến người ta…”

Câu nói của cô chưa dứt thì môi cô đã bị hắn đặt lên một nụ hôn khiến nhưng lời còn lại không kịp nói ra. Cô sững người, trợn tròn mắt nhìn hắn. Hắn rời khỏi cô, nhếch mép cười nhìn cô.

“Tôi yêu em, Thiên An!”

Câu nói của hắn khiến trái tim cô bỗng nhiên đập thình thịch trong lồng ngực. Nhẹ nhàng hắn vòng tay ôm lấy cô. Cảm giác yêu thương đong đầy thật ấm áp. Cô vòng tay ôm lấy hắn, người đàn ông mà cô yêu thương. Cô cảm nhân thấy hắn đang hôn lên mái tóc của mình, vòng tay hắn siết chặt như muốn biến cô thành một phần thân thể của hắn. Giọng nói của hắn thì thầm bên tai cô.

“Cảm ơn em…vì tất cả!”

Cô mỉm cười. Có lẽ như thế này là hạnh phúc.

Cô cùng hắn nắm tay nhau bước đi trên con đường trở về nhà. Phía xa xa, ánh hồng của bình minh bắt đầu ló rạng.

***

Hắn cầu hôn cô và mong muốn cô quay trở lại làm vợ hắn. Nhưng cô bỗng nhiên muốn trêu đùa hắn một chút, ai bảo hắn không nói cho cô biết hắn yêu cô sớm hơn. Và cũng vì bố cô và bố mẹ hắn đều chưa đồng ý cho cô và hắn ở bên nhau. Chính vì thế cô đã từ chối, cô nói rằng hắn cầu hôn cô không có gì đặc biệt, vậy nên khi nào hắn có thể cho cô cảm nhận một lời câu hôn thật đặc biệt, lúc bấy giờ cô mới quay trở về bên hắn. Hắn nheo mắt khi nghe thấy cô nói như vậy. Hắn đưa tay xoa xoa thái dương.

Những ngày sau đó, hắn luôn tranh thủ mọi nơi mọi lúc để nói lời cầu hôn với cô. Nhưng những gì hắn hiểu về từ “đặc biệt” mà cô nói với hắn dường như hơi sai thì phải. Bằng chứng là hắn nghĩ ra những kiểu cầu hôn khiến cô cũng phải thán phục.

Đâu tiên, hắn mua căn nhà ngay bên cạnh nhà cô và chuyển luôn đến đấy sống vì cô không cho hắn ở cùng nhà. Hắn đã dụ dỗ Nấm để nó suốt ngày năn nỉ cô dùm hắn. Rồi khi cô cùng hắn đưa Nấm đi picnic hắn đã biến khu cắm trại thành một biển hoa hồng trắng và dòng chữ “will you married me?” to dùng được hắn treo trên hai chiếc cây với hàng loạt bong bóng hình trái tim khiến cô không khỏi bất ngờ và xúc động. Nhưng cách này đúng với bản chất công tử con nhà giàu của hắn. Hắn muốn dùng tiền để cầu hôn?

Cô nhún vai nhưng tiếp tục nói với hắn rằng, cách này bình thường quá. Và suốt buổi picnic hôm ấy hắn lại tiu nghỉu nhìn đến là buồn cười.

Cô thấy để Nấm ở bên cạnh hắn nó sẽ bị hắn dụ dỗ để làm tay trong cho hắn. Chính vì thế cô gửi nó về thăm ông ngoại vì cũng sắp đến đám cưới Thiên Phúc còn cô sẽ sắp xếp công việc và về sau. Nhưng Hoàng Phong dù “đơn thương độc mã” vẫn chưa chịu thua vì ngay hôm sau, hắn đã nghĩ ra một cách mới. Và có lẽ cách này chỉ có một mình hắn mới nghĩ ra được.

Lúc này cô đang ngồi trước mặt hắn. Hắn thận trọng lấy trong cặp của mình ra một tập văn bản gì đó mà cô nhìn không rõ. Và bắt đầu lên tiếng.

“Cô Thiên An và anh Hoàng Phong đã kí kết với nhau một hợp đồng, và hợp đồng đó là một hợp đồng có hiệu lực. Theo như hợp đồng thì cô và anh Hoàng Phong đã cam kết ở Điều 4 rằng trong thời gian chung sống sẽ không có bất cứ một đụng chạm nào về mặt cơ thể. Nếu ai vi phạm sẽ phải chịu mọi mức phạt bồi thường do bên còn lại yêu cầu. Nhưng trong quá trình hợp đồng vẫn còn hiệu lực, đã có sự vi phạm hợp đồng cụ thể là vào ngày 14/2 cách đây gần 4 năm, xét thấy lỗi vi phạm xuất phát từ cô Thiên An, chính vì thế, có thể nói rằng cô Thiên An phải chịu bồi thường do anh Hoàng Phong yêu cầu. Cụ thể, anh Hoàng Phong mong muốn cô Thiên An sẽ trở thành vợ của anh ấy!”

Nói xong hắn quay sang nhìn cô nhếch mép cười gian xảo. Cô nghe đến đây thì bắt đầu bực mình. Làm sao hắn có thể nghĩ ra được cái trò này cô cũng không biết. Chẳng lẽ mới gần bốn năm mà hắn đã được thương trường tôi luyện thành con người của hợp đồng rồi hay sao? Nhưng nếu hắn đã muốn trẻ con theo kiểu này thì cô không ngại trẻ con cùng với hắn.

“Bằng chứng đâu anh nói em vi phạm hợp đồng?” Cô nhếch mép cười nhìn hắn.

“Bằng chứng là Nấm!” Hắn vẫn nhìn cô đầy nghiêm túc.

“Bằng chứng đâu anh nói em là người có lỗi?” Cô nhíu mày nhìn hắn.

“Hôm đó chính em chủ động bước vào phòng tôi!”Hắn bỗng nhếch mép cười.

Mặt cô bỗng nhiên đỏ bừng. Hắn đúng là biết cách khiến người khác lúng túng. Nhưng cô không thể khuất phục được.

“Em bước vào đâu có nghĩa em là người có lỗi!” Cô nhún vai nói với hắn.

“Em cần tôi kể chi tiết không?” Hắn lại ranh mãnh trêu cô.

Cô lại cảm thấy má nóng ran. Cô mím chặt môi nhìn hắn còn hán khẽ nhướn mày nhìn và yêu cầu cô bồi thường.

Cô suy nghĩ một lát và lấy lại bình tĩnh. Hắn đã quên cô là “nữ thần Marketting” rồi hay sao? Người mà không ai có thể áp đặt về hợp đồng được. Muốn thi nghiệp vụ với cô sao. Suy nghĩ một lát, cô chậm rãi nói với hắn.

“Em đồng ý bồi thường…” Cô nói rồi quay sang nhìn hắn, cô thấy hắn đang cười vui vẻ vì nghĩ rằng đã thành công, nhưng cô lại tiếp: “Nhưng nếu anh đến và yêu cầu cách đây hai năm, bởi anh không yêu cầu gì nên giờ đã hết thời hiệu giải quyết tranh chấp rồi. Vậy nên giờ em không còn nghĩa vụ phải bồi thường nữa, nếu muốn, anh có thể khởi kiện, nhưng chắc cũng không giải quyết được điều gì đâu!”

Cô nói và đứng lên vỗ vỗ lên vai hắn:“Anh thiệt thòi rồi!” và bỏ mình hắn ngồi lại trong phòng khách để đi ra ngoài. Không quên nói thêm: “Em từ chối!”

Ngày hôm sau, hắn không sang nhà cô mà ở lỳ trong nhà. Cô tưởng rằng hắn bị bệnh nên chiều hôm đó lo lắng chạy sang thăm hắn. Cô thấy hắn đang ngồi tiu nghỉu uống rượu một mình. Hắn thấy cô bước vào thì chỉ ngẩng mặt lên nhìn cô mà không nói gì. Cô hốt hoảng đến bên rờ trán xem hắn có bệnh không thì thấy hắn hoàn toàn bình thường. Hắn hỏi cô có muốn xem phim cùng với hắn hay không. Cô thấy tội nghiệp hắn, có lẽ hắn đã suy nghĩ nhiều rằng tại sao cô không đồng ý làm vợ hắn nên có phần buồn bã, chính vì thế cô đồng ý ngồi xem phim với hắn.

Hắn lại mở lại bộ phim cũ mà cô với hắn đã hai lần xem dở dang “Miracle in 34th stress”.

Cô uống rượu và ngồi xem phim cùng với hắn. Rồi hơi rượu khiến cô chuếnh choáng, cô lại cảm thấy hắn thực sự quá đáng yêu. Không kiềm lòng mà hôn lên má hắn. Hắn nhìn cô với hai mắt lấp lánh, đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nhiệt rồi bế cô lên tiến vào phòng ngủ.

Sau một đêm điên cuồng, cô phát hiện ra mình đã trúng kế của Hoàng Phong. Hắn muốn tái diễn lịch sử đây mà. Hắn cầu hôn cô ngay khi thấy cô tỉnh dậy, nhưng cô lại cảm thấy bực bội vì hắn lợi dụng lúc cô say rượu để giở trò. Hắn muốn dùng cách “gạo đã nấu thành cơm” để khiến cô phải lấy hắn phải không? Cô không thích điều đó. Cô từ chối thẳng thừng.

Cô giận hắn vì đã nghĩ ra cách cầu hôn cô như vậy. Cô lấy cớ về dự đám cưới Thiên Phúc mà bỏ hắn lại một mình ở nhà.

Sau khi đám cưới Thiên Phúc kết thúc, cô nhận được điện thoại từ bà chủ tịch. Bà nói rằng muốn gặp cô. Cô hơi lưỡng lự xong cũng nhận lời.

Khi cô gặp bà ở quán café đã hẹn, cô chỉ dám cười gượng gạo để chào bà. Cô vẫn còn áy náy vì những chuyện đã gây ra cho bà và gia đình của bà. Nhưng bà vẫn như trước kia, yêu thương trìu mến nhìn cô. Bà hỏi han sức khỏe và công việc của cô. Cô chỉ thật thà đáp lại những câu hỏi ấy và cũng hỏi thăm bà về sức khỏe của bà. Rồi cô không biết nói gì thêm mà chỉ im lặng. Một lúc sau, bà cất tiếng:

“Cảm ơn con, đã yêu thương Phong, đã sinh cho nó một thằng nhóc kháu khỉnh, đáng yêu như vậy. Thằng ngốc đó không thể hiểu được đâu. Mẹ chỉ cho nó cách cầu hôn mà nó toàn làm hỏng bét. Đến là bực mình!”

Cô sững người. Thì ra tham mưu cho hắn là bà chủ tịch. Có lẽ chính vì thế mà cô thấy cách hắn cầu hôn cô thật không giống với hắn thường ngày chút nào.

Bà chủ tịch lại tiếp tục: “Nhưng nó cũng là đứa tội nghiệp, sau vụ tai nạn đó nó thường không ngủ được, thỉnh thoảng lại chảy máu mũi, người ta nói rằng là do thiếu ngủ nhiều nên thế. Có lẽ cũng vì nhớ con…” Bà chủ tịch thở dài.

Rồi bà cầm lấy bàn tay trên bàn của cô, nhìn cô khẩn thiết.

“Thay ta, chăm sóc cho nó, được không?”

Cô hơi sững sờ vì câu nói của bà. Cô thực sự cũng muốn ở bên cạnh hắn, nhưng cô mong muốn có được sự chấp thuận của bố cô và bố hắn. Cô đã hỏi qua bố mình, ông vẫn rất tức giận nhưng khi nhìn thấy cô buồn thì ông lại nói rằng chỉ cần cô hạnh phúc là được. Còn ông chủ tịch, cô không biết phải làm thế nào để ông có thể chấp nhận cô và hắn chứ đừng nói đến chuyện chúc phúc cho bọn cô. Cô không muốn Hoàng Phong phải đứng giữa cô và người đã sinh ra hắn.

“Bác trai, có lẽ không thích như vậy đâu ạ! Cô ấp úng nói với bà chủ tịch.

Nhưng bà chủ tịch dường như thở phào nhẹ nhõm, bà nói rằng tưởng cô không muốn lấy Hoàng Phong, thì ra lý do lại nằm ở ông chủ tịch. Bà mạnh dạn lên tiếng, ông ấy là người bảo thủ, phải thấy kết quả ông ấy mới chịu thay đổi suy nghĩ. Bà nói cô, mặc kệ ông ấy, ông ấy cứ để bà lo, cô chỉ cần hạnh phúc bên Hoàng Phong là được.

“Không phải đã có mẹ rồi sao?” Bà lại nhìn cô với ánh mắt trìu mến.

Nghe những lời của bà, cô bỗng nhiên mỉm cười nhìn bà. Cảm ơn bà đã có thể chấp nhận cô còn động viên cô như vậy. Cô bỗng hiểu rằng, bố cô đối với cô, bà chủ tịch đối với Hoàng Phong cũng giống như cô đối với Nấm, tất cả những người làm cha mẹ, chỉ cần thấy con mình hạnh phúc là có thể chấp nhận tất cả. Sẽ có một ngày, ông chủ tịch hiểu được điều đó, phải không?

Cô và hắn đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không phải sẽ rất đáng tiếc sao?

Cô cùng Nấm trở về nhà. Nhưng Hoàng Phong trưng lên một khuôn mặt buồn bã, hắn không dám nhìn cô mà chỉ nói lời xin lỗi với cô. Nhưng từ khi đó hắn không cầu hôn cô nữa. Đã gần một tuần, cô không thấy hắn có bất cứ động thái nào.

Noel lại tới.

Những cây thông lấp lánh ánh sáng trong đêm lạnh khiến cho lòng người trở nên rạo rực. Cô và hắn đưa Nấm đi chơi, đến khi về thì Nấm đã ngủ ngon lành trên lưng hắn. Cô và hắn không nói với nhau câu nào trên suốt quãng đường về nhà. Đến nhà, hắn đưa Nấm vào giường ngủ, dém chăn cẩn thận rồi hắn mới bước ra ngoài.

Hắn bước ra sân định sẽ đi về thì thấy cô đang ngồi ôm cây đàn guitar ngồi trên ghế giữa sân. Cô nói rằng muốn nghe hắn hát. Hắn chậm rãi tiến lại cầm cây đàn, hắn hỏi cô muốn nghe bài gì. Cô chọn “Last Christmas”.

Bài hát chậm chậm vang lên giữa đêm đông lạnh lẽo. Người đàn ông bên cạnh, người mà cô yêu thương đang hát cho cô nghe, có lẽ đã đến lúc trở về bên hắn, cô muốn hạnh phúc và cô muốn cho hắn hạnh phúc. Hắn và cô yêu nhau, vậy còn lý do gì để chờ đợi.

Bài hát kết thúc, cô quay sang định nói với hắn. Nhưng cô lại giật mình khi thấy máu mũi hắn bắt đầu chảy. Hốt hoảng, cô bắt hắn ngẩng cổ lên trời và đi vào nhà. Bắt hắn nằm ra ghế, cô vội vàng chạy đi lấy bông cho hắn nhét vào mũi. Cô thấy hắn mệt mỏi, lòng cô bỗng nhiên đau xót. Cô quyết định sẽ gọi bác sĩ. Nhưng hắn lại giữ tay cô lại.

“Ở bên cạnh tôi, em đừng đi đâu cả, tôi chỉ là buồn ngủ thôi!”

Cô lại nhớ đến lời nói của bà chủ tịch. Hắn do di chứng của tai nạn mà bị mất ngủ. Đã vậy mấy ngày nay cô còn hành hạ hắn đủ trò. Cô bỗng nhiên thấy hối hận và tự trách bản thân mình.

Cô gật đầu ngồi xuống để hắn nằm lên đùi mình. Cô thấy hắn thiếp đi, có lẽ hắn đã quá mệt mỏi.

Xin lỗi anh!

Hắn tỉnh dậy thì trời đã gần sáng. Cô vẫn ngồi đó bên cạnh hắn. Hắn vội vàng ngồi dậy và xin lỗi vì đã ngủ quên mất. Cô cười nhìn hắn và lắc đầu nói không sao. Hắn im lặng, cô cũng thế nhưng rồi hắn quay sang nhìn cô và nói với cô.

“Tôi xin lỗi, có lẽ do chỉ nghĩ đến cảm xúc của bản thân mà không để ý đến cảm nhận của em. Tôi sai rồi. Nhưng thực sự tôi rất muốn được ở bên cạnh em…” Hắn ngập ngừng “…Tôi cần em! Ở bên tôi được không, Thiên An?”

Đây chính là lời cầu hôn mà cô cần. Chân thành, không kiểu cách, không xa hoa, chỉ có sự chân thành mới là điều đặc biệt nhất trong tình yêu.

Hắn vẫn đang chăm chú nhìn cô, đôi mắt như khẩn thiết nghe câu trả lời từ cô. Đây chính là lời câu hôn mà cô muốn thì còn lý do gì để cô không về bên cạnh hắn?

“Em không kết hôn với anh nữa đâu!” Cô nói với hắn, cô thấy hắn nhíu mày lại và cúi mặt xuống, thì cô cười và nói tiếp rằng: “Vì chúng ta kết hôn rồi mà!”

Hắn ngơ ngác quay sang nhìn cô. Cô giơ chiếc nhẫn đã lấy ở cổ hắn và đeo vào tay lúc hắn đang ngủ lên trước mặt hắn. Hắn giật mình đưa tay rờ lên cổ mình và phát hiện trên ngón tay của hắn cũng đã đeo chiếc nhẫn ấy từ lúc nào.

Cô tươi cười nhìn hắn, hắn cũng phì cười, nụ cười của cô và hắn đều tràn đầy hạnh phúc. Cô rướn người hôn nhẹ vào môi của hắn rồi ôm hắn vào lòng.

Từ giờ phút này, có lẽ chỉ có cái chết mới có thể chia lìa cô và hắn.

Một cơn gió sớm lùa vào phòng. Chiếc chuông gió trước cửa nhà lại reo lên những âm thanh hạnh phúc.

***

Cô và hắn cùng với Nấm quay trở về ngôi nhà của cô và hắn. Giờ bọn cô đã là một gia đình hoàn chỉnh. Hắn vẫn luốn trêu chọc cô, nhưng mỗi khi cô giả vời giận dỗi là hắn lại phải tìm cách làm lành.

Rồi gia đình cô chào đón một cặp song sinh mới. Là hai nàng công chúa, cô đặt tên cho hai đứa là Hoàng Linh và Hoàng An như hắn mong muốn. Tên của Nấm cũng được đổi thành Hoàng Minh Anh thay vì mang họ của cô. Nấm càng lớn càng ra dáng người làm anh, nhưng không hiểu sao càng lớn nó càng giống hắn, từ cách ăn nói cho đến cách đi đứng, nhất là điệu cười nhếch mép ấy.

Bố cô và ông chủ tịch vẫn không nhìn mặt nhau. Và họ vẫn không chấp nhận bọn cô. Lý do của ông chủ tịch là vì ông không thích cô, còn lý do của bố cô là vì nhà trai không đồng ý thì việc gì ông phải đồng ý. Nhưng điều đó không ảnh hưởng lắm đến hạnh phúc của cô, bởi lẽ cả hai người cha ấy đều không chịu từ bỏ trước sĩ diện của mình mà chấp nhận thôi, còn khi thấy Nấm dẫn hai em gái đến chơi thì vẫn hồ hởi vui vẻ mà chơi đùa với các cháu.

Cô và hắn, vẫn cùng nhau đánh đàn và hát khi ngồi trên xích đu trước nhà. Nhưng có thêm một điều nữa là, bên cạnh chiếc xích đu ấy có thêm ba chiếc khác nữa cho bọn trẻ ngồi nghe bố mẹ hát.

Đôi khi, do bất đồng ý kiến, cô và hắn có cãi nhau. Nhưng rồi cả hai nhanh chóng làm lành vì cô và hắn đã hữa, từ nay về sau dù có chuyện gì cũng không buông tay nhau ra nữa.

Cuộc sống, rất khó khăn để tìm kiếm được một người để yêu thương và có được hạnh phúc. Cô và hắn đã suýt đánh mất đi hạnh phúc của mình và sống trong ân hận. Thật may mắn là còn có thể tìm lại được nhau.

Quả thật, cuộc đời luôn là một kẻ thích trêu đùa con người. Nó thường ném vào giữa hai người yêu nhau một vòng tròn gọi là định mệnh. Để dù có quay lưng lại với nhau thì khi đến đầu kia của vòng tròn, hai người chắc chắn sẽ gặp lại. Chỉ cần còn yêu thương, sẽ có thể quay về.

Khi yêu thương một ai đó, hãy nói cho họ biết. Bởi tình yêu là một thứ vô hình, có thể cảm nhận nhưng cần phải xác nhận. Đừng để vì một lời chưa nói mà vuột mất người mình yêu thương.

error: Content is protected !!