Sau khi chia tay mẹ của Hoàng Phong, lúc lên xe đi về, không khí bỗng nhiên trở nên ngượng ngùng. Không thấy hắn nói nên cô cũng đành im lặng. Trong lúc cô ngồi trong nhà hàng thì ngoài trời đã đổ mưa tầm tã. Sao những ngày nay mưa lại lớn thế này, thời tiết đúng là thất thường. Chiếc xe di chuyển trong cơn mưa, cảnh vật bên ngoài cửa kính nhòe đi như được bao phủ lên một lớp bụi huyền ảo, đang mải mê nhìn cảnh vật trôi qua trước mắt cô nghe thấy tiếng hắn vang lên trầm trầm.
“Cảm ơn cô!”
“Hả?” Cô hơi bất ngờ khi nghe hắn nói như vậy.
Cái này là cô trả ơn hắn mà. Cũng không phải là làm việc gì thiệt thòi bởi cô vừa được ăn no, vừa được đối xử tử tế, nên nghe thấy hắn cảm ơn cô không khỏi ngỡ ngàng.
Thấy thái độ của cô, hắn lại như cười tủm tỉm, như không.
Cô cũng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh.
“Ờ…ờ, chỉ là tôi trả ơn cho anh thôi mà, coi như chúng ta huề, không ai nợ ai nữa…”
Hắn không nói gì nói gì nữa mà chuyên chú nhìn con đường phía trước tay lái. Cô bỗng cảm thấy có chút tò mò. Phải chăng hôm nay hắn ngồi đó là để chờ cô để đòi cô trả ơn cho hắn. Nhưng nếu lỡ cô không đi xuống dưới thì sao. Thêm nữa, không phải hắn có người yêu hay sao. Hôm trước cô rõ ràng đã nghe thấy hắn nói chuyện với người ấy trên sân thượng, nên chắc chắn có một cô gái gọi là người yêu hắn tồn tại. Vậy sao hôm nay người đến đây gặp mẹ hắn với tư cách “bạn gái hắn” lại là cô. Còn nữa, hắn đã dùng điều kiện gì để nói trao đổi với mẹ hắn bà không bắt hắn và bạn gái kết hôn. Nghĩ thế nào cũng không thông, đang định cất tiếng hỏi thì cô lại thấy hắn lên tiếng.
“Nếu như hôm nay cô ấy có thể đến…”
Câu nói của hắn làm cho câu hỏi của cô nghẹn nơi cổ họng. Giờ cô mới chú ý rằng từ lúc mới gặp đến bây giờ, đôi mắt hắn vẫn luôn mang một vẻ thâm trầm khó hiểu. Lại càng khác xa hơn với con người mà cô biết trước đây. Có chuyện gì xảy ra mà có thể biến một con người từ ngạo nghễ, bá đạo thành thâm trầm như bây giờ. Nhưng giờ khi hắn nói ra câu nói đó thì cô đã có thể suy đoán được chút ít. Có lẽ tại người hắn yêu đã không chịu đến gặp mẹ hắn.
Thật trớ trêu, cô thì luôn mong được người con trai mình yêu dẫn về ra mắt gia đình, trong khi có những người con gái có được hạnh phúc ấy thì lại từ chối. Và còn trớ trêu hơn nữa là cô lại phải đóng giả người con gái hạnh phúc kia đi ra mắt gia đình người con trai yêu cô ấy để giờ đây cô càng lậm sâu hơn vào cảm giác buồn bã về cuộc đời bất công này.
Nhưng cảm giác về bản thân mình không nhiều bằng sự đồng cảm của cô dành cho người con trai đang ngồi bên cạnh. Hắn và cô đều chỉ là những kẻ đáng thương trong tình yêu. Người cô và hắn dành trọn yêu thương đã đem đến cho cô và hắn niềm hi vọng hạnh phúc, để khi trái tim của cô và hắn vẫn đong đầy cảm giác ngọt ngào mơ mộng về một tương lai đầy màu sắc thì họ lại ném niềm hi vọng ấy vào bùn đen không một chút luyến tiếc. Để lại cô và hắn chơi vơi và đang chìm dần trong nỗi thất vọng ê chề. Người ta nói rằng, hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn. “Giá mà…” có lẽ là điều duy nhất có thể nói lúc này, nhưng có lẽ cô và hắn đều hiểu được sự thật vẫn không thể thay đổi. Sự thật phũ phàng của những kẻ bị bỏ rơi.
Lần đầu tiên cô thấy hắn không đến nỗi đáng ghét.
Thời tiết đúng là kì lạ, mới mưa đó mà đã tạnh được ngay. Xe rẽ vào khu chung cư của cô, dẹp những suy nghĩ trong đầu, cô đẩy cửa bước xuống, đang chập chững cô bỗng thấy người loạng choạng rồi ngã xuống đất.
Chỗ này trơn quá, có lẽ do cơn mưa ban nãy. Lúc phát hiện ra thì cô đã ngồi phệt dưới đất.
Đang lồm cồm để đứng dậy thì cô thấy có bàn tay vội đỡ mình lên. Là Hoàng Phong. Bám vào cánh tay hắn đứng dậy, cô thoáng cảm nhận thấy một mùi hương dễ chịu. Mùi hương của hắn? Bất giác ngẩng mặt nhìn vào đôi mắt thâm trầm của hắn, cô thoáng bối rối và cảm giác gò má nóng lên.
Đang không biết phản ứng như thế nào thì người cô bỗng nhiên bị một lực kéo rất mạnh, rồi bị ôm vào một cơ thể ướt nhẹp, một giọng nói khác vang lên, thêm chút vội vã.
“Cái tên ngốc này, ngươi chạy đi đâu, làm ta lo lắng lắm biết không hả?“ Giọng Đăng Minh thảng thốt.
Cô bỗng giật mình nhớ ra, cô đã bỏ đi mà không nói với Đăng Minh một tiếng nào. Cô thật sự quên mất cuộc hẹn với hắn khi Hoàng Phong đưa ra lời đề nghị. Không ngờ sự vô ý của cô đã hại cho cái con người đang ôm cô đây phải lo lắng. Tên này không ôm cô nữa mà dùng tay xoay cô vòng vòng như để kiểm tra xem cô có bị thương không. Xong cô thấy mặt tên đó nhăn lại hỏi:
“Hắn bắt cóc ngươi à?”
“Không!” Cô lắc đầu.
“Hắn làm ngã ngươi à?”
“Không phải!” Cô tiếp tục lắc đầu
“Hắn bắt nạt ngươi à?”
“Không phải mà!” Cô không hiểu tên này đang nghĩ gì trong đầu nữa.
Chẳng biết tên Đăng Minh này có nghe thấy tiếng trả lời của cô không, nhưng tên đó đã vội vàng kéo cô về phía sau lưng hắn, rồi nhìn chằm chằm vào con người còn lại từ nãy giờ vẫn đang đứng im lặng nhìn bọn cô.
“Anh là ai mà dám bắt cóc tên này?” Đăng Minh vênh mặt ra vẻ tra hỏi.
“Cô ấy tự đi theo tôi!” Hoàng Phong nhếch mép trả lời.
Cô tự đi theo hắn ta? Cũng đúng, là cô đồng ý đi theo hắn, nhưng cũng là hắn đưa ra yêu cầu cơ mà. Hắn ta không thể trả lời như vậy chứ.
Hơi chần chừ với câu trả lời của kẻ lạ mặt, xong Đăng Minh cô tiếp tục lên tiếng: “Anh đưa tên này đi đâu?”
“Ra mắt mẹ tôi!” Nụ cười trên môi của Hoàng Phong ngày càng rõ nét.
Cái tên Hoàng Phong này, hắn muốn làm gì đây?
Nghe thấy câu trả lời của hắn, cảm giác choáng váng xâm chiếm toàn bộ cơ thể cô, Đăng Minh thì quay lại nhìn cô nhưng cô chỉ nhún vai chứ chẳng biết nói gì vì những gì Hoàng Phong nói đều là sự thật. Tuy nhiên, cô không hiểu sao sự thật khi đi qua lời nói của hắn nói lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Cô nhìn thấy Đăng Minh đang nhíu mắt nhìn mình rồi lại quay sang nhìn Hoàng Phong lúc này trên mắt đang lấp lánh ý cười.
“Muốn theo đuổi tên này anh phải bước qua xác tôi, nhá!”
Nói xong câu nói này, Đăng Minh vòng tay qua vai cô rồi dẫn cô đi nhanh vào trong khu nhà, không quên quay lại nhìn Hoàng Phong một cái đầy bực dọc. Cái tên Đăng Minh này, lúc nào cũng thích gì nói đó. Cô cũng biết thế nên cũng để mặc hắn ta muốn nói gì thì nói. Đăng Minh đưa cô bước đi được một đoạn, cô lại thấy có tiếng nói.
“Ê, mai gặp lại!”
Quay lại thì cô thấy Hoàng Phong đã quay lưng, tay hắn huơ huơ ra ý tạm biệt theo kiểu mà hắn vẫn thường làm. Rồi hắn lên xe và cùng chiếc xe biến mất trước mắt cô.
Gặp lại sao? Ở đâu? Làm sao mà gặp được? Đó là tất cả những câu hỏi đặt ra trong đầu cô lúc bấy giờ.
Hắn đi khuất, sự khẩn trương trong lòng cô biến mất, nhưng cô vẫn ẩn hiện những suy nghĩ về ánh mắt lúc hắn đỡ cô dậy.
Lần đầu tiên, cô và Hoàng Phong gần nhau đến vậy.
***
Lúc lên đến phòng, Đăng Minh một mực đòi đi vào bên trong để nhìn lại cô một lần nữa cho thật kỹ càng, rồi hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng bỗng nhiên hắn lại sửng sốt la toáng lên khi thấy người cô ướt loang lổ. Không có hắn nhắc cô cũng không để ý, có lẽ do lúc nãy cô ngã vào một vũng nước đọng và sau đó lại bị cái tên ướt nhẹp này ôm nên người cô có ướt đôi chút. Nghĩ đến đây cô nhìn lại Đăng Minh, hắn ướt từ trên xuống dưới.
“Ngươi chạy trong mưa để tìm ta à?” Cô cất tiếng hỏi.
“Ngươi nghĩ ta rảnh vậy à?” Hắn lên tiếng trả treo.
“Vậy sao ngươi ướt như chuột lột thế kia?” Cô tiếp tục.
“Hà hà, xin lỗi ngươi, lúc nãy lên nhà ta tự nhiên buồn ngủ, xong lăn ra ngủ mất tiêu. Lúc khi tỉnh dậy mới nhớ ra là có hẹn với ngươi, nên vội chạy đi tìm ngươi, vừa hay thấy ngươi đứng đó. Còn cái này, hà hà…ngại quá, lúc nãy vừa chạy ra không để ý nên ta ngã xuống cái hồ ở trong công viên, đúng là xui thật!”
Hắn vừa nói vừa cười ra vẻ rất áy náy như kiểu mọi lỗi lầm là của hắn. Cô biết tên này làm vậy để cô không phải lo lắng cũng như không phải suy nghĩ vì đã quên cuộc hẹn với hắn. Nếu là trước đây, cô sẽ tin ngay những cái lý do vô lý này. Nhưng giờ cô đâu còn là một con nhóc 15 tuổi ngốc nghếch như lúc hắn mới rời đi. Cô đã biết suy nghĩ nhiều hơn rồi. Nhìn cái thái độ hốt hoảng lúc ôm lấy cô thì cô đã biết hắn đã lo lắng như thế nào.
“Cái hồ đấy sâu thế nhỉ?” Cô giả vờ hùa theo tên đó.
“Hà hà, rất sâu, rất sâu!” Hắn cười và gật gù.
Cô biết cái hồ đấy sâu chỉ đến đầu gối của cô và do hiện vẫn đang tu sửa nên không có nước. Nhưng dù biết thế cô vẫn không muốn nói ra điều đó. Cô giả vờ tin hết những điều Đăng Minh nói.
Lúc đuổi được hắn về nhà thay đồ thì cô cũng nhìn vào màn hình điện thoại, lúc ra ngoài cô đã vô tình để quên điện thoại ở nhà. 22 cuộc gọi nhỡ từ hắn. Tên này ngốc thật, muốn nói dối thì cũng phải chắc chắn là không để lại dấu vết chứ. Hắn tốt với cô như vậy mà khi nghe tiếng hắn giải thích vớ vẩn như vậy, cô chỉ nói được với hắn một câu bảo hắn lần sau cẩn thận hơn. Lúc này hắn cười tươi ấm áp nói rằng sẽ chú ý. Hắn không có lấy một câu trách cứ cô, chỉ cười vui vẻ, lúc về còn xoa xoa đầu chúc cô ngủ ngon. Cô cũng cười tươi với hắn, cho hắn yên lòng rằng rằng cô tin những gì hắn nói.
Nhưng khi bước tới cửa chính, hắn dừng lại và cất tiếng hỏi cô
“Hắn và ngươi đang quen nhau à?” Hắn không quay đầu nhìn lại.
Ngữ điệu của hắn làm cô thoáng hoang mang. Đăng Minh sao vậy?
“Làm gì có!” Cô nhanh chóng trả lời.
Cô thấy hắn như thở ra, bước tiếp ra ngoài nhưng vẫn nói vọng lại thêm một câu.
“Ngươi nói gì, ta cũng sẽ tin ngươi!” Rồi hắn khép cửa phòng lại trước mặt cô.
Cô sững người. Lời hắn nói có phải là chỉ cần cô nói, dù bất cứ điều gì hắn cũng sẽ tin cô?
Hắn tin cô đến như vậy sao?
Nhớ lại hồi còn nhỏ. Hai nhà của cô và hắn ở cạnh nhau, hai đứa chơi thân với nhau từ bé. Hắn khá hiền lành, nhìn rất đáng yêu và có vẻ ít giao thiệp. Nhưng sau khi bị một đứa nghịch ngợm như cô rủ rê chơi bời đủ thứ trò nào là đá dế, nào là câu cá, nào là làm nhà cửa nấu ăn thì hắn đã “thành tinh”. Mấy lần cô rủ rê hắn đi chơi mà không xin phép, lúc về sợ hắn bị mắng, cô lại phải nhận tội trước để hắn không bị phạt. Tuổi thơ của cô gắn liền với hắn. Những mảnh ký ức của tuổi thơ của cô luôn có hắn.
Còn nhớ có một lần, lúc ấy cô mới 8 tuổi còn hắn 11 tuổi, hai đứa lén đi chơi với lũ bạn. Trong lúc chơi trốn tìm, cô vô ý bị mắc kẹt trong một cái hầm. Các bạn khác chỉ đi tìm một lúc rồi đều bỏ về vì nghĩ cô đã đi về nhà trước, chỉ có mình Đăng Minh là vẫn tiếp tục tìm kiếm cho đến tối mịt và thấy cô đang khóc thút thít dưới một cái hầm có nắp mà người ta dùng để làm kho cất giữ nông sản. Lúc về đến nhà thì đã là 8 giờ tối, cả bố mẹ cô và mẹ hắn đều đang lo lắng, cô chưa kịp giải thích thì hắn đã vội nhận lỗi rằng do hắn mải chơi và dù cô có nhắc nhở thì mãi tới lúc này hắn mới chịu về, chính vì vậy mà hắn bị bố phạt quỳ nguyên một buổi tối cho chừa cái tật đi chơi không biết giờ về. Bố hắn nghe nói là một người rất nghiêm khắc, cô rất ít khi nhìn thấy ông vì ông ấy đi công tác liên tục.
Khổ thân hắn.
Nhưng nếu không nghe mẹ hắn ngồi nói chuyện với mẹ cô mấy hôm sau đó thì cô không thể biết được việc hắn đã phải chịu khổ cực một đêm. Bởi đến hôm sau gặp hắn, cô hỏi thăm hắn rằng có bị phạt gì không, thì hắn tỉnh bơ nói rằng hắn rất được bố mẹ cưng chiều nên không bao giờ có chuyện bị phạt. Cô hỏi hắn tại sao lại nói dối cho cô, thì hắn lại xoa xoa đầu cô, đáp bằng một câu gọn lỏn:
“Ta sẽ bảo vệ ngươi!”
Lúc đó cô không để ý, vì cô nghĩ đó chỉ là lời nói của một tên nhóc hâm đơ dở hơi. Nhưng từ đó cho đến bây giờ, hắn vẫn luôn bảo vệ cô, hôm nay cũng vẫn vậy. Phải đối xử tốt với hắn một chút, cô tự nhủ.