Hoàng Phong đặt cô lên xe rồi bắt đầu nhấn ga. Cô không biết hắn và cô đi bao xa, nhưng khi dừng lại thì cô đã thấy mình đang ở cạnh một dòng sông nước chảy êm đềm. Có lẽ là một vùng ngoại ô nào đó của thành phố. Cô bước từng bước khập khiễng trên đôi giày đã bị đứt quai ngồi xuống một ghế đá ven sông. Xa xa là chiếc cầu tấp nập xe cộ qua lại, ở gần thì lại là những ngọn đèn đường hắt bóng xuống dòng sông. Cảm nhận được hương của gió, cảm nhận được tiếng thở của đêm, cảm nhận được hương hoa cỏ và tiếng côn trùng đang tí tách kêu đâu đây.
Cô hít một hơi thật sâu để xua đi những gì vừa trải qua.
Cảm ơn hắn đã đưa cô thoát khỏi nơi ngột ngạt ấy.
Thả trôi suy nghĩ của mình theo làn nước dưới dòng sông, gió đêm lùa vào sau gáy, cảm giác se lạnh khiến cô đưa tay kéo chặt cái áo vest đang choàng trên vai vào người. Lúc này cô mới sực nhớ Hoàng Phong vẫn đang ở đây với cô. Nhưng hắn chỉ im lặng dựa vào chiếc xe, ánh mắt cũng đang nhìn về phía vô định nào đó.
Hắn thoát khỏi vẻ uy nghiêm của một công tử nhà giàu ban nãy, khoác vào một vẻ phong trần, mái tóc hắn lại bồng bềnh trong gió đêm, đôi môi khẽ mím nhẹ và đôi mắt đượm buồn. Cô không biết mình có cảm nhận đúng hay không, nhưng hắn lúc này quả thật là như vậy. Không còn nụ cười nhếch mép bá đạo, không còn khí thế bức người, không còn những câu nói làm người khác phải á khẩu mà chỉ là hắn với sự cô đơn và âm thầm như bóng đêm.
Mênh mang, vô tận.
Hắn quay lại nhìn thì bắt gặp ánh mắt cô vừa giật mình quay đi, đôi môi lại khẽ nở nụ cười như có như không.
Cô không hiểu tại sao má mình lại có cảm giác bừng bừng. Cô đang nhớ lại cảm giác lúc được hắn bế bổng lên, tựa sát vào người hắn. Một cảm giác chưa bao giờ xuất hiện từ trước đến nay với cô, cảm giác được che chở, được vỗ về. Khi đã ra khỏi cổng cưới, cô ngại ngùng muốn đứng xuống tự đi nhưng hắn vẫn giữ ghì cô trên tay hắn. Cô ngại ngùng không dám nhìn vào mặt hắn. Lúc bấy giờ, cô như một đứa trẻ ngây ngô dựa sát vào lồng ngực ấm áp của hắn như muốn ỷ lại vào hắn, muốn được hắn dỗ dành.
Một đôi giày thể thao to đùng được vứt xuống trước mặt cô. Cô không hiểu đành ngẩng mặt lên nhìn hắn. Hắn lại lãnh đạm:
“Mang vào đi!”
Cô nhìn đôi giày thể thao, rồi lại nhìn sang đôi giày đã đứt quai của mình, có một chút ngượng ngùng giấu hai chân vào gầm ghế đá.
“Không mang? Hay muốn tôi mang cho cô?” Hắn tiếp tục.
“Không phải!”
Cái tên này lại suy nghĩ đi đâu không biết. Cô vội vàng cúi xuống tháo đôi giày đã đứt ra rồi mang đôi giày thể thao vào. Nhìn ngắm một hồi, cô thấy cũng khá ngộ nghĩnh khi vừa mặc lễ phục vừa mang giày thể thao.
“Bỏ vào đây!”
Hoàng Phong chìa ra trước mặt cô một chiếc túi. Cô vẫn không hiểu hắn đang nói gì. Trong lúc ngơ ngác thì hắn đã cúi xuống, cầm lấy đôi giày bị đứt quai của cô bỏ vào trong chiếc túi hắn vừa giơ ra. Hắn ngồi phịch xuống bên cạnh cô, nói:
“Đôi giầy đã hư mất rồi, đừng cố chấp mang nó nữa, sẽ bị đau chân đó! Nếu chưa thể vứt đi thì hãy bỏ nó vào chiếc túi, để vào một góc làm kỉ niệm cũng được! Hiểu không?”
Hắn ta đang nói về đôi giày?
Không! Hắn ta đang nói về cô và Khải Hưng. Hắn đang khuyên cô à? Nhưng lúc này sao cô không cảm thấy đau lòng mà ngược lại còn cảm thấy rất nhẹ nhàng thanh thản. Cô mỉm cười. Hiểu! Hiểu chứ!
“Ê!” Hắn sốt ruột.
Cô dừng dòng suy nghĩ của mình, quay sang hỏi hắn:
“Anh đã bao giờ phải cất một đôi giày đi vì nó bị hỏng và làm anh đau chưa?”
Cô thấy hắn thoáng lưỡng lự nhưng rồi không nói gì thêm. Cô lại hỏi:
“Cô ấy và anh sao rồi?”
Không gian lại trở nên im bặt. Cô lại thấy có một nét thoáng buồn trên gương mặt hắn. Hắn lại hỏi cô:
“Sao không can đảm bày tỏ với Khải Hưng?”
Hay thật, chả ai muốn trả lời ai mà chỉ đặt ra câu hỏi. Cô cũng không còn gì phải dấu diếm cả. Nói ra với hắn, cũng chẳng sao đâu phải không?
“Nói ra thì được gì? Sự thật bây giờ đâu thể thay đổi?”
“Không hối hận sao?”
Không nói ra tình cảm giấu kín gần mười năm của mình, về sau cô có hối hận không, thực sự cô chưa bao giờ nghĩ đến. Nhưng sâu thẳm, hình như cô đã hối hận.
“Hối hận chứ! Hối hận đến chết đi được! Tôi đã từng nghĩ đằng nào cũng thế thì tôi cứ nói hết ra cho lòng nhẹ nhõm, nói ra rồi chấm dứt cái quá khứ đau khổ đầy màu sắc tưởng tượng của mình, nhưng tôi không dám nói, tôi sợ sẽ mất đi những thứ tốt đẹp còn lại, tôi sợ không được gặp lại anh ấy nữa!” giọng cô bỗng run run.
Hắn không nói gì. Hắn đan hai bàn tay lại trước đầu gối và cúi mặt xuống như đang suy nghĩ điều gì đó. Nhưng rồi hắn lại lên tiếng:
“Này, Con người ta chỉ cần làm những việc bản thân sau này không hối hận, không phải sao?” Hắn nhìn cô.
Cô sững người.
Hay là vậy nhỉ? Hay là cứ nói ra hết nhỉ? Chỉ cần vứt hết tất cả những cái gọi là sĩ diện hão để đối diện với tình cảm của chính mình, chỉ cần như thế thôi, có được không? Chỉ cần nói ra thì cô sẽ không phải đối mặt với những tình cảnh như ngày hôm nay nữa, không còn sợ người ta dùng tình cảm của cô để uy hiếp chính cô nữa, không cần phải lầm lũi nữa mà sẽ sống thật rực rỡ, sẽ tìm cho mình một hạnh phúc mới.
Cô những tưởng mình đã buông tay không níu kéo nữa, nhưng cô không biết rằng trong vô thức cô vẫn đang níu kéo.
Hoàng Phong áp di động vào má cô khiến cô giật mình, đầu dây bên kia là tiếng của Khải Hưng. Hắn nhìn cô: “Quyền quyết định là ở cô!”
Đầu dây bên kia bắt đầu nóng lòng khi không nghe thấy tiếng trả lời, Khải Hưng vẫn lặp đi lặp lại từ alo trong điện thoại.
“Alo…anh Hai hả?”
“Thiên An? Em ổn chứ, sao giọng em lại kì cục vậy? Em bệnh sao?” Giọng Khải Hưng nghe có phần hốt hoảng.
“À…em không sao?” Cô chậm rãi nói.
“Không sao nhưng nghe sao như em đang khóc vậy? Em đang ở đâu? Anh đến đón em?” Anh vội vã đề nghị.
“Không cần đâu, em gọi để báo với anh rằng em vẫn ổn! Anh không cần phải lo lắng!” Cô nhanh chóng từ chối.
“Vậy à?” Giọng Khải Hưng nghe như chùng xuống.
“Anh yên tâm đi, em cúp máy đây!”
“À…ừm…”
Cô đưa mắt nhìn Hoàng Phong, ánh mắt hắn vẫn nhìn thẳng vào cô. Cô cúp máy và tự nhận mình là kẻ hèn nhát.
Níu giữ đến bao giờ?
“À…Khải Hưng à….!” lần đầu cô gọi tên anh trực tiếp như thế này.
Đầu dây bên kia vẫn đang lắng nghe, cô biết anh đang lắng nghe cô.
Cô hít một hơi thật sâu, và nói thật nhanh:
“Em ấy mà…đã từng rất yêu anh! Mà không, đến 1 phút trước đây vẫn còn yêu anh, nhưng giờ thì hết rồi! Chúc anh hạnh phúc nhé!”
Và cô tắt máy. Trả lại điện thoại cho Hoàng Phong. Nước mắt vô thức chảy ra.
Giờ thì kết thúc thật rồi!
Mười năm đằng đẵng, giờ đã kết thúc thật rồi!
Đôi mắt cô lấp lánh trong đêm khuya, môi mím lại cho tiếng nấc không nghẹn ngào trong cổ họng. Nhưng một cánh tay ấm áp kéo chặt cô vào lòng, để cô dựa cằm lên vai hắn, vỗ về cô.
Không kiềm chế nổi cảm xúc, cô òa khóc nức nở, khóc như chưa bao giờ được khóc. Mọi sầu não cứ thế mà trôi xuống theo dòng nước mắt. Cảnh vật xung quanh cũng nhòe đi trong nước mắt.
Lại là lần thứ ba cô khóc, và cũng là khóc trước mặt hắn.
***
Cảm giác hiện tại của cô tuy còn khá đau lòng nhưng cũng thực sự thoải mái. Sau khi để nước mắt nước mũi chảy ròng ròng xuống vai áo của kẻ đang ngồi đối diện thì cô lại càng có cảm giác thoải mái. Cô thấy mình như mạnh mẽ lên rất nhiều. Trung thực với chính mình, đôi khi rất có tác dụng.
Mà cũng phải cảm ơn cái tên này rất nhiều. Cô lại một lần nữa phát hiện cô không ghét hắn đến vậy. Hình như còn có một chút cảm kích hắn. Hôm nay hắn đã làm cho cô rất nhiều điều. Thế nên, cũng không hẹp hòi, cô mời hắn đi uống rượu với cô và hắn cũng không từ chối.
Chính vì thế mà cái khung cảnh hiện tại mới xuất hiện. Một cô gái trẻ vừa mặc lễ phục vừa mang giày thể thao, đang uống rượu vừa cười vừa khóc, trong khi một chàng trai trẻ đẹp đang phải ngồi thất thần nghe cô gái kia vừa kể lể, vừa chửi rủa. Khung cảnh nhìn vừa bi ai vừa hài hước.
Hắn không hiểu nổi cô đang mời hắn để cảm ơn hay đang bắt hắn chịu trận thêm một lần nữa đây. Nhưng thôi, phải rộng lượng, không nên chấp nhất những kẻ thất tình, nhất là những kẻ thất tình tìm quên trong men rượu giống như hắn vậy.
Nhìn cô cười ngô nghê trước mặt hắn, hắn lại phì cười. Cô thấy vậy thì bực mình lắm, lên giọng quát nạt.
“Cười cái giề? Biết mình đẹp trai nên cười cười hoài! Có biết là chị đây rất ghét cái loại con trai đẹp mã rồi làm tổn thương phụ nữ không?”
Hắn vẫn cố nén để không cười to thì đã thấy cô trút hết chai rượu vào cái cốc to đùng mà cô mượn của bác chủ quán lúc ban đầu để “uống cho nó hoành tráng” như lời cô tuyên bố thì hắn vội vã ngăn cô lại.
“Không uống được thì đừng có uống nữa!” Hắn giật lấy chiếc cốc trên tay cô.
Cô giật phắt lại cái cốc trên tay Hoàng Phong, đưa lên miệng tu một hơi, xong lại ngất ngưởng nói với Hoàng Phong:
“Chú là chú sai rồi, tửu lượng của chị rất chi là tốt! Không! Rất rất…rất…rất là perfect mới đúng!”
Xong cô với tay quát ông chủ đưa thêm rượu ra.
Ông chủ vốn là người tốt bụng, ông rất chướng mắt mấy loại thanh niên lêu lổng chuốc rượu bia cho con gái say rồi giở trò xằng bậy nên ông không những không mang thêm rượu ra mà còn mắng cho Thiên An và Hoàng Phong một bài. Ông nói Thiên An là con gái mà vô ý để kẻ khác lợi dụng, còn ông bảo Hoàng Phong chỉ được cái mã ngoài còn tâm địa thì Sở Khanh. Hoàng Phong không biết giải thích thế nào thì Thiên An sau khi nghe thấy tiếng mắng nhiếc khi nãy, cô ngẩng đầu lên nhìn, kéo ông chủ quán ra và hếch mặt:
“Ông thì biết giề? Anh ta là chồng của tôi! Là chồng của tôi! Của tôi ông có hiểu không? Không phải chồng của ông nên ông đừng có cằn nhằn, biết chưa?”
Thấy thái độ của Thiên An bỗng nhiên dữ tợn, vừa nói vừa vuốt vuốt má Hoàng Phong ra vẻ yêu mến lắm, ông chủ quán cũng không biết nói gì thêm. Hoàng Phong thì bị hù cho xanh mặt mũi khi suýt chút nữa Thiên An đã ngã lăn ra đất. Hắn đành cười xòa, thanh toán rồi nói sẽ “đưa vợ về nhà”.
Hắn chở cô về tới khu nhà của cô, vật vã bế cô lên đến trước cửa nhà thì đã là quá nửa đêm. Mọi phòng đều đã đóng cửa đi ngủ hết. Nhưng lúc này hắn mới phát hiện ra là không biết cô để chìa khóa ở đâu. Cất tiếng hỏi thì dĩ nhiên chỉ nhận được những tiếng ú ớ từ cô mà thôi. Đã quá trễ để kêu thợ khóa. Liệu bảo vệ có tin đây là chủ phòng hay không hay lại cho rằng trộm cướp giở trò lúc nửa đêm. Nhìn tình trạng nhếch nhác hiện giờ của hai người thì tỉ lệ bị đưa lên đồn công an là rất cao. Trong khi hắn đang vất vả suy xét mọi việc thì có một con heo lười vẫn vừa ngủ vừa lảm nhảm bên tai hắn. Trong cái hoàn cảnh thế này thì hắn phải làm thế nào?
***
Cô vươn vai tỉnh dậy trong một căn phòng tràn ngập ánh nắng, một mùi hương dịu nhẹ. Một giấc ngủ sâu đã lâu rồi cô không được trải qua.
Nhưng cô thoáng giật mình khi phát hiện ra đây không phải là nhà mình. Quần áo của cô. Ôi không! Ai đã thay quần áo cho cô thế này? Đưa tay ôm chầm lấy hai vai mình, cô sợ hãi nhìn xung quanh.
Có người đẩy cửa bước vào. Là một người phụ nữ trung niên, nhìn có vẻ rất nghiêm túc và khó tính. Cô vẫn đang trợn tròn mắt không hiểu chuyện gì đang diễn ra thì phía sau lưng bà ta có thêm một loạt 6 người phụ nữ khác đi vào, chia làm hai bên, mỗi bên 3 người đứng cùng với bà già khó tính kia. Ba người bên phải, trên tay họ đang cầm chiếc váy của cô, đôi giày thể thao của cô, cả đôi giày đã đứt của cô nữa. Ba người bên trái họ đang cầm khăn mặt, bàn chải đánh răng và một chiếc váy khác màu trắng.
Cô dụi dụi mắt tự hỏi cái quái gì đang diễn ra vậy. Cô nhớ loáng thoáng hôm qua sau khi cô khóc một trận đã đời thì có mời Hoàng Phong đi uống chút rượu giải sầu, còn những thứ sau này thì đầu óc cô hơi mơ màng. Chuyện gì đã xảy ra nhỉ?
“Mời tiểu thư thay đồ và làm vệ sinh cá nhân. Ông bà chủ tịch và cậu chủ đang chờ tiểu ra ăn sáng!” Bà già khó tính lên tiếng.
Cô nuốt nước bọt, hình như cô đã biết được mình đang ở đâu. Vừa làm vệ sinh cá nhân vừa hỏi han những người giúp việc về gia đình này nhưng cô vẫn không nhận được một câu trả lời nào đầy đủ.
Có cần phải phô diễn như vậy không? Nhà họ Hoàng dù từ trước tới giờ đều được người trong nước gọi là “Hoàng gia”, nhưng cũng đâu nhất thiết phải biến hết tất cả người làm trở nên lãnh đạm như thế này chứ. Đang lầm rầm bước ra thì cô nghe có tiếng của bà già khó tính:
“Họ không được phép nói chuyện trong giờ làm việc, có chuyện gì muốn hỏi thì tiểu thư cứ hỏi tôi, tôi là Khánh, quản gia ở đây!”
Cô cười cười với bà già khó tính, người mà giờ cô biết phải gọi là quản gia Khánh. Cô vừa đi vừa hỏi chuyện bà. Cô hỏi bà có biết hôm qua tại sao cô lại về đây hay không. Rồi ai là người thay đồ cho cô. Cô không quên bảo bà đừng gọi cô là tiểu thư nữa vì cô không quen thì được bà đáp lại rằng, tối qua bà chủ tịch đã cướp cô về từ tay cậu chủ (?!?!), rồi chính bà chủ tịch đích thân thay đồ cho cô. Và cuối cùng bà không gọi cô bằng tiểu thư nữa mà chuyển hẳn sang gọi cô là cô chủ. Nói đến đây thì cô không biết nói gì thêm.
Đã đi qua 2 khu vườn và 3 dãy hành lang và một loạt phòng được bày trí theo nhiều cách khác nhau mà mãi vẫn chưa tới nơi để ăn sáng. Cô hít một hơi thật dài để nén cảm giác đố kị đang hiện lên trong đầu. Cái nhà lớn đến vậy sao lại có ít người như thế. Đi mãi vẫn chỉ thấy người làm cúi đầu chào cô, còn lại thì chẳng thấy ai quen thuộc cả. Cô lại lên tiếng hỏi quản gia Khánh về số người ở trong ngôi nhà rộng lớn này. Quản gia Khánh đáp: phần lớn là bà chủ tịch ở một mình, ông chủ tịch đi công tác suốt rất ít khi về, cậu Hoàng Phong thì đi du học từ nhỏ nên cũng rất ít khi về. Chỉ có khoảng 30 người phụ giúp các công việc lặt vặt trong nhà. Và hiện tại thì trong nhà đang có em họ của cậu chủ đến thăm.
Cái con số 30 người giúp việc cũng làm cô choáng váng, và càng choáng váng hơn khi quản gia Khánh đính chính rằng trước đây số người giúp việc còn nhiều gấp đôi, nhưng thấy họ không cần thiết nên đã điều chuyển đến các biệt thự khác.
Hô hấp của cô càng bất ổn. Cô đang nhẩm soát lại xem trước đây mình có làm gì quá có lỗi với Hoàng Phong hay không vì nếu có thì hắn ta chỉ cần kêu một nửa số người làm trong nhà hắn đây xử lý cô thì cô cũng sẽ không còn thấy được ngày mai, không còn được về nhìn thấy bố mẹ và em trai cô nữa. Càng nghĩ cô càng thêm đau lòng. Không biết tối qua khi say rượu cô có làm trò gì gây thù chuốc oán với hắn hay không.
Thất tình chưa xong thì đã bị cuốn vào rắc rối. Đến thời gian cho người ta tỉnh ngộ cũng không có. Số cô là số con rệp rồi.
Đi thêm một đoạn hành lang dài nữa, cô được dẫn vào một phòng ăn được bày trí theo phong cách châu Âu. Cô thấy ngồi ở vị trí chính giữa là một người đàn ông nhìn có nét hao hao giống Hoàng Phong, chắc đây là bố anh ta — Hoàng Nghiệp cũng là người đang trả lương cho cô, cô cúi đầu chào lễ phép. Còn bên phải ông là người phụ nữ quý phái mà hiện tại đang là “mẹ chồng hờ” của cô — bà Tần Anh, bà nhìn thấy cô thì đôi mắt lộ vẻ trìu mến, yêu thương ngập tràn, bà cười rạng rỡ kéo ghế cho cô ngồi xuống bên cạnh. Nhìn sang phía đối diện với bà, cô bắt gặp hắn đang chậm rãi thưởng thức đồ ăn sáng không thèm ngẩng lên nhìn cô. Bên cạnh hắn còn có một cậu nhóc khoảng 15, 16 tuổi cũng không thèm ngẩng lên nhìn mặt cô.
Mẹ chồng cô nhanh chóng gắp thức ăn trên bàn vào bát của cô. Bà nói cô cứ dùng tự nhiên. Cô ngẩng đầu mời ông chủ tịch và mọi người trước khi ăn, dù gì cô cũng đang là người đi làm công cho họ mà, không thể để sơ ý một chút mà thất nghiệp được. Cô tự nhủ.
Trái với dự liệu ban đầu của cô, ông chủ tịch nở nụ cười và nói cô cứ tự nhiên như nhà mình vậy, còn hai con người ngồi đối diện thì không nói không rằng mà chỉ cắm cúi ăn.
Trong bữa ăn, cô có thể thấy được sự yêu thương trong đôi mắt của ông chủ tịch nhìn về phía bà chủ tịch đang thao thao bất tuyệt kể chuyện tối hôm qua. Ông không nói gì, chỉ thỉnh thoảng nhấp một chút nước rồi cười phụ họa với bà chủ tịch. Cô có thể cảm nhận được tình cảm của ông dành cho bà, đôi mắt ấy giống như đôi mắt bố cô hay nhìn mẹ cô lúc mẹ cô đang ngồi trên giường bệnh đọc sách.
Tình yêu có nhiều cách thể hiện, nhưng ánh mắt có lẽ là cách tinh tế nhất.
Nhưng những dòng suy nghĩ tản mạn về tình yêu của cô bị chấm dứt ngay sau đó khi bà chủ tịch kể lại chuyện tối hôm qua bà đã “cướp cô dâu” như thế nào.
Theo như lời bà kể thì tối qua, sau khi thấy Hoàng Phong đưa cô đi ra khỏi tiệc cưới thì bà đã lo lắng đi tìm khắp nơi mà không thấy nên đành chờ trước cửa nhà cô. Rồi bà thấy “thằng nhóc nhà mình” — từ mà bà dùng để gọi Hoàng Phong, bế cô lên phòng nhưng loay hoay mãi không làm sao mở cửa được. Bà nói rằng lúc đó nhìn thằng nhóc đến là tội nghiệp. Nhưng hình như thằng nhóc chỉ chờ có vậy vì ngay sau đó, nó lập tức quyết định đưa cô về nhà nó. Khi mà nó đang định “đặt cô lên giường” nhà nó thì cũng là lúc bà chủ tịch không thể nào chịu đựng được thêm việc nó dám làm cái chuyện bại hoại thanh danh con gái nhà người khác khi chưa cưới xin gì, thế nên bà đã phải xông vào và bắt cả hai về nhà này. Nói đến đây bà lại càng vui vẻ cười với ông chủ tịch, trong khi có ba kẻ chỉ biết cúi đầu xuống ăn vì xấu hổ.
Xong bữa sáng, món tráng miệng được mang lên, ông chủ tịch không động đến mà chỉ nói cô cứ dùng tự nhiên còn ông gọi Hoàng Phong vào phòng của ông để nói chuyện. Cô thấy thái độ của Hoàng Phong không được mấy vui vẻ. Từ sáng tới giờ, hắn chưa nhìn cô lấy một lần.
Suy nghĩ của cô cũng đi mất theo bóng của Hoàng Phong. Bà chủ tịch vui vẻ nói chuyện với cô, hỏi han xem cô có không khỏe ở đâu không, rằng cô có còn chóng mặt, buồn nôn gì không thì cô chỉ biết xấu hổ lắc đầu. Cô và bà nói chuyện vui vẻ, nhưng cái cậu nhóc 15, 16 tuổi kia thì dường như là bất mãn lắm, nhóc ta lên tiếng:
“Nhìn chị này cứ như su-mô, làm sao mà có việc gì được!” Nhóc vừa nói vừa đút miếng hoa quả vào miệng.
Nhưng cũng chính vì câu nói đó mà nhóc con bị mẹ chồng cô cho một cái cốc vào đầu, bà nạt cậu nhóc là trẻ con thì biết gì rồi lại quay lại tiếp tục nói chuyện với cô. Bà nói cô đừng trách trẻ con, nó mới học lớp 11, tên là Hoàng Duy, tại cái tính tình khó gần của nó mà giờ nó vẫn chưa có ai để ý. Cô cũng chỉ biết cười gượng gạo. Cậu nhóc kia lại tiếp:
“Ai bảo bác cháu chưa có người yêu, tới sinh nhật bác, bác sẽ thấy! Người yêu của cháu sẽ ăn đứt cô con dâu này của bác!” Hoàng Duy ra vẻ tự đắc. Nhóc còn bồi thêm: “Mà bác cũng đừng vui vẻ quá, có những việc có lẽ bác chưa biết hết được đâu!” Nói rồi nhóc con đó bỏ ra ngoài.
Cái vẻ phách lối ấy đúng là cùng một khuôn mà ra mà. Hoàng Phong có lẽ đã luyện đến trình độ có thể chỉ cần dùng một câu là có thể đánh sập tư tưởng của người khác, trong khi Hoàng Duy cần đến tận hai câu. Gừng càng già càng cay chăng? Nhưng cô lại thấy đôi mắt hấp háy của mẹ chồng cô nhìn theo về phía Hoàng Duy đang đi ra, bà nói với theo một câu nhẹ nhàng: “Bác sẽ mách bố cháu!”.
Cô thấy bóng Hoàng Duy khẽ khựng lại rồi run lên.
Đây mới đích thực là gừng càng già càng cay.
Cô được bà chủ tịch niềm nở đón tiếp, nhưng khi cô nhìn vào đôi mắt của người phụ nữ đang ân cần chăm sóc cô đây, cô lại cảm thấy ăn năn hối lỗi, bởi những gì đang diễn ra đều là trò lừa bịp. Hoàng Duy có lẽ đã biết được điều đó nên mới nói như vậy chẳng, câu nói của Hoàng Duy như lay tỉnh cô vậy. Có lẽ màn kịch này cũng đã đến lúc hạ màn rồi, những ân tình cô đã nhận từ người phụ nữ này cũng như từ Hoàng Phong cũng nên dừng lại ở đây thôi. Cô không có quyền để chiếm lấy tình cảm chân thành từ bà chủ tịch bằng một trò đùa giả dối, không được quyền cho người khác hi vọng lừa bịp rồi lại cướp mất của họ, như thế là vô nhân đạo.
Đang lưỡng lự muốn nói ra sự thật với bà thì Hoàng Phong bước vào trong phòng bảo rằng có chuyện muốn riêng với cô. Bà Tần Anh tỏ vẻ tiếc nuối nhưng cũng đồng ý để cô và hắn nói chuyện riêng với nhau. Bà đang định ra ngoài để “nhường lại không gian cho lũ trẻ” thì hắn đã kéo cô đi về phía cuối hành lang, rẽ sang một khu vườn xanh mướt cỏ. Đặt cô ngồi lên một băng ghế màu trắng gần một gốc cây lớn. Hắn ngập ngừng không biết bắt đầu từ đâu. Rồi hắn cũng ngồi xuống bên cạnh cô đan hai tay vào nhau đặt trên đầu gối, khẽ gập người suy ngẫm.
Cô nghĩ mình nên là người bắt đầu trước.
“Cảm ơn anh và… xin lỗi anh!”
Hắn ngẩng đầu quay sang nhìn cô, ánh mắt khó hiểu.
“Cảm ơn vì đã giúp đỡ tôi rất nhiều việc trong ngày hôm qua, còn xin lỗi là vì đã mang lại cho anh nhiều rắc rối trong ngày hôm qua!”
Hắn cười, nhìn sang phía cô. Nhưng cô lại tiếp tục.
“Tôi nghĩ chúng ta nên dừng lại thôi!… Cái chuyện vợ chồng hờ này này! Chúng ta thì không sao, nhưng bố mẹ mà biết chắc sẽ buồn lắm!”
Hắn nhìn cô, nói:
“Cô không sợ sẽ bị mất mặt sao?”
“Giờ thì hết chuyện làm tôi sợ được rồi! Mặt tôi giờ dày lắm rồi, không sao! Với lại chuyện yêu đương hợp tan là chuyện bình thường!” Cô cười xuề xòa.
Hắn thở ra nhẹ nhõm.
“Tôi định nói chuyện này với cô, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, nhưng giờ nghe cô nói vậy thì tôi yên tâm rồi! Cô đừng lo, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô!”
Cô cười, chịu trách nhiệm gì chứ, chẳng qua từ trước tới giờ có bao giờ là thật đâu. Nghe từ chịu trách nhiệm của hắn không khỏi làm cô thấy buồn cười. Hắn nói thêm:
“Cô không cần nói gì cả, mọi chuyện cứ để tôi lo!”
Cô gật đầu đồng ý. Hắn ta nói lo được thì chắc chắn là được. Cô cũng không biết từ lúc nào cô lại tin tưởng hắn như vậy, cũng không biết từ lúc nào cô không còn thấp thỏm khẩn trương khi nói chuyện với hắn. Mọi thứ dường như cởi mở hơn, nhẹ nhàng hơn. Có cảm giác như cô và hắn đã trở thành những người bạn thật sự.
“Cảm ơn cô!” Hắn lên tiếng.
“Hả?”
Tại sao hắn lại cảm ơn cô? Thực sự là trước đến giờ cô là người mang ơn hắn nhiều hơn, muốn nói thì người nói lời đó đáng lẽ ra phải là cô mới đúng.
Hắn lại nhếch mép cười nói: “Vì đã cho tôi dũng khí để bước những bước cuối cùng!”
Thực sự cô không hiểu lắm, dũng khí gì, bước cuối cùng gì cơ?
Nhưng cô bỗng giật mình khi nhìn vào nụ cười của hắn, nụ cười ấy trong trẻo và hiền lành. Thoáng, hai má cô nóng lên và tiếng trái tim cô bỗng nhiên đập mạnh trong lồng ngực. Nhưng tất cả rất mơ hồ, mơ hồ đến nỗi cô không kịp định hình rõ ràng đó là gì.