Cuối cùng thì nó cũng đã bước chân vào cấp 3, cái thời đẹp nhất của học trò như người ta thường nói. Và càng tuyệt vời hơn nữa khi mà nó đã thi đậu vào ngôi trường mà nó hằng mơ ước. Chính vì lý do này mà nó phải ở xa nhà, phải xa ông bà của nó. Nhưng điều đó cũng không làm vơi đi nỗi sung sướng trong lòng nó hiện tại.
Vâng! Nó đã 15 tuổi và nó đã là một nữ sinh trung học đầy nữ tính rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù thế nào đi chăng nữa thì cái sự nữ tính của nó chỉ dựng lại ở việc nó sắp được khoác lên mình bộ áo dài trắng mỗi ngày đến lớp, còn việc nó mặc cái áo dài đó có đẹp hay không thì đó lại là chuyện khác. Nhưng tin nó đi, nó mặc áo dài cũng “hơi đẹp” đó. =.=’
Từ khi nhận được thông báo nó đã đỗ vào trường chuyên của tỉnh với số điểm “vừa đủ” thì nó đã tích cực tập thể dục hằng ngày và tích cực giảm cân để thực hiện mục tiêu “nhìn thướt tha trong trang phục truyền thống”. Nhưng ngặt nỗi là cái kế hoạch giảm cân này không được thành công như mong đợi. Cụ thể là sáng sớm bà nó vẫn phải hét khản cổ chỉ để nó có thể dậy lúc 6 giờ như nó đã dặn bà trước khi đi ngủ. Nhưng khi bà vực được nó ngồi dậy cũng đã là 7 giờ và khi bà ra vườn làm cỏ thì cũng là lúc nó nằm xuống và ngủ tiếp đến 10 giờ, sau đó nó mới dậy để nấu cơm trưa. Khi bị bà mắng thì nó lại liến mồm thanh minh là nó ngủ để giảm bớt bữa sáng trong khẩu phần ăn và như thế thì nó sẽ giảm được cân.
Cuộc đời nó sống với phương châm: “thà nhịn đói còn hơn nhịn nói!” nhưng khi bắt nó nhịn đói lại là một cực hình đối với nó. Nó không thể sống mà không ăn. Nhất là khi để đồ ăn trước mặt mà không cho nó ăn thì đối với nó càng tàn nhẫn. Chính vì thế nên chỉ với ba ngày kiêng khem thì nó đã không thể chịu đựng được hơn nữa và để bù lại nó quyết định ăn bù vào tuần hôm sau. Bà nó mắng không biết kiếp trước nó có phải là ăn mày và kiếp này đang ăn bù lại hay không thì nó vẫn đầy một mồm cơm nguội và cười toe toét với bà. Cuối cùng bà nó cũng không nỡ mắng nó nữa mà lại mang thêm cho nó bát canh trong chạn.
Quên chưa giới thiệu, nó tên là Phan Dương. Nghe không được nữ tính lắm và không biết có phải vì thế mà độ nữ tính trong con người nó không vượt quá được đơn vị miligram hay không. Tất cả chỉ vì nó sinh ra vào một buổi sáng đầy nắng và bố nó mừng đến nỗi đã chạy thật nhanh đi khai sinh cho nó, nhưng khi ra đến nơi thì không nghĩ ra được tên đệm nào cho hay nên đã ngậm ngùi ra về với tờ giấy khai sinh với cái tên chỉ hai chữ.
Nó đã nhiều lần bị nhầm lẫn là con trai, nhiều đến nỗi mà mỗi khi đi lấy thẻ bảo hiểm y tế nó đều không cần nhìn mà bảo cán bộ y tế ngay lập tức sửa lại giới tính ghi trong thẻ. Không hiểu sao các cô ấy lại có thể nhầm lẫn như vậy được. Tuy nghe tên thì không mấy nữ tĩnh nhưng nhìn ảnh cũng phải phân biệt được đâu là nam, đâu là nữ chứ. Điều này khiến nó đôi lúc cũng chạnh lòng.
Chính vì vẻ ngoài không được mĩ miều cộng với cái tên không hề gợi sắc mà trong suốt những năm cấp 1 và cấp 2, nó không có lấy một mảnh tình vắt vai. Không thể để tâm hồn của bản thân chai sạn thêm nữa, nó đã đặt mục tiêu trong thời cấp ba phải có được một tình yêu học trò đúng nghĩa, nồng nàn, mãnh liệt và lãng mạn như những câu truyện nó đã đọc.
Nhưng nó lại cực kì dị ứng với mấy đứa con trai bằng tuổi. Bởi nó sinh đầu năm nên cái bọn cùng lớp toàn ít ngày ít tháng hơn nó và vì cách cư xử của cái bọn đó quá đỗi trẻ con nên sau vài lần bị nó mắng té tát thì đành ngậm ngùi gọi nó bằng chị. Thế nên, nó coi tất tần tật những đứa con trai cùng lớp cùng tuổi đều là đồ con nít. Mà nó thì không thể yêu con nít được. Vậy nên ít nhất người nó tìm kiếm phải là anh nào đó học lớp 11 hoặc lớp 12 mới được. Quyết tâm nói không với người bằng tuổi. Bọn bằng tuổi chỉ là bọn tép riu.
Trước khi nhập trường, bà nó đã dặn nó phải chăm chỉ học tập nên nó không thể nào nói với bà rằng nó đến trường học tập chỉ là phụ còn kiếm người yêu mới là chính được, vì nếu nói vậy chắc tới mai nó mới có thể thoát được những màn phân tích của bà về vấn đề “học sinh thì không yêu đương gì hết” để đi nhập trường mất.
Ngồi trên xe bus mà lòng nó rạo rực.
Cấp ba ơi, ta đến đây.
Tình yêu ơi, ta đến đây!