Mưa rả rích luồn qua kẽ lá Mưa nối liền trời đất vốn cách xa Mưa gội sạch nhân gian hối hả Vì có mưa, ấm thêm một mái nhà! Nhím Quỳnh 08/04/2020
Poem
Sao khắc khoải chờ trời trở gió Nhớ đong đầy gác nhỏ canh thâu Giọt đắng môi rơi xuống âu sầu Hắt chút mơ hồ lả dâng trên khóe mắt. Vắng bóng mây tìm trăng sau song sắt Thắt tâm hồn gói nỗi nhớ vào trong Nếu níu tay không để lỡ tơ hồng Thì…
Cậu rủ tớ ngắm trăng Sao hoài trăng không mọc Cậu nhìn trời bực dọc Rồi chẳng biết nói gì Nước suối chảy thầm thì Sao trên cao lấp lánh Cỏ ba lá một nhánh Cậu tặng tớ vu vơ Cậu tặng tớ bài thơ Tự làm rồi tự đọc Một bài thơ “con cóc”…
Rồi một ngày ta sẽ gặp lại nhau Nhưng sẽ lướt qua như những người xa lạ Và rồi nhận ra phía sau tất cả Nắng phai và ký ức cũng nhạt nhòa… May.29.2016
Lang thang trong một miền kí ức Để vô tình chạm tới một khoảng không Ở nơi đó có cát vàng, biển rộng Và một người em vẫn hằng nhớ mong… Anh đi khuất trong hoàng hôn tím Bảng lảng khói chiều sóng vỗ níu chân Hình dung thân quen chậm chậm khuất xa dần…
Cầm nỗi buồn lang thang khắp nẻo Gánh ngậm ngùi quanh quẩn nhân gian Nước mắt chảy vào trong thương cho kiếp điêu tàn Môi mỉm cười lòe đời như hạnh phúc Chẳng biết mai sau bến đời trong hay đục Mò mẫm hoài tri kỉ bóng nơi đâu Bên bờ vực hồn thả về…
Đường trường xuôi ngược khắp nhân gian Xe chạy mênh mang khắp mọi đàng Nắng tắt thân đi trong cô quạnh Gió về man mác mộng lang thang Anh cười thắm thiết nói vu vơ Tôi ôm xiết chặt mắt ngẩn ngơ Rượu mời tình đậm hồn vương vẩn Mồi ăn nhiều mấy vẫn thẫn…
Đừng gọi em là mặt trăng anh nhé! Cũng vì em chẳng đẹp chẳng cao xa Cũng vì em chỉ là em thôi mà Chỉ là đứa ngố yêu anh nhưng hay hờn hay dỗi. Đừng gọi em là mặt trăng anh nhé! Bởi em vì không muốn giống chị Hằng Sống đơn côi lẻ…