Poem

Biển buồn

Lang thang trong một miền kí ức Để vô tình chạm tới một khoảng không Ở nơi đó có cát vàng, biển rộng Và một người em vẫn hằng nhớ mong… Anh đi khuất trong hoàng hôn tím Bảng lảng khói chiều sóng vỗ níu chân Hình dung thân quen chậm chậm khuất xa dần…

Lầm lụi…

Cầm nỗi buồn lang thang khắp nẻo Gánh ngậm ngùi quanh quẩn nhân gian Nước mắt chảy vào trong thương cho kiếp điêu tàn Môi mỉm cười lòe đời như hạnh phúc Chẳng biết mai sau bến đời trong hay đục Mò mẫm hoài tri kỉ bóng nơi đâu Bên bờ vực hồn thả về…

Nghĩ vẩn vơ

Đường trường xuôi ngược khắp nhân gian Xe chạy mênh mang khắp mọi đàng Nắng tắt thân đi trong cô quạnh Gió về man mác mộng lang thang Anh cười thắm thiết nói vu vơ Tôi ôm xiết chặt mắt ngẩn ngơ Rượu mời tình đậm hồn vương vẩn Mồi ăn nhiều mấy vẫn thẫn…

error: Content is protected !!